Duck hunt
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329060

Bình chọn: 7.5.00/10/906 lượt.

?”, anh ta chầm chậm lặp lại hai chữ này, ngọt ngào nhưng thê lương. Cảm giác ấy khiến Hướng Viễn nhớ đến một giấc mộng đẹp mà mình hiếm khi mơ thấy nhưng lại tiếc nuối phát hiện ra cho dù trong khi mơ cũng không hiểu rõ đây không phải là thật.

“Anh cũng là người Giang Tây?”

Anh ta lắc đầu: “Tôi nghe ra thôi”.

Lúc nói câu này trong lòng anh ta như đã có một sự quyết đoán, anh ta nhìn ra phía cửa, vội vã dặn một câu: “Họ đang chờ đấy, lát nữa cô đừng làm bừa”.



Làm sao cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh
khắc ấy, lần đầu tiên cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ
phụ thuộc vào câu nói của cô, nếu như…

Hướng Viễn đưa vợ chồng Âu Dương và chàng trai trẻ không biết tên họ kia xuống nhà hàng kiểu Tây. Thời gian dùng bữa vừa tới, sảnh nhà hàng to
như vậy nhưng chỉ thưa thớt hơn chục người ngồi, những bóng người qua
lại đa phần là những người phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn.

Âu Dương Khải Minh đi đến đâu, những người ngồi ở đó đều cất tiếng chào hỏi, ông gật gật đầu đáp lại. Hướng Viễn im lặng quan sát, biết ông không có ý
ngồi cùng bàn với ai cả nên chọn cho ba người họ một vị trí gần cửa sổ,
tầm nhìn thoáng đẹp nhưng cách xa trung tâm sảnh nhà hàng.

“Tổng giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, xin mời ba vị ngồi.” Nói rồi,
Hướng Viễn nhanh nhẹn kéo ghế cho Âu Dương phu nhân trước. Âu Dương Khải Minh nhìn qua cửa sổ lớn chạm đất, phong cảnh Thuý Hồ gần ngay dưới
chân, trên gương mặt khắc khổ kia cũng lộ ra nét tươi vui thoải mái.
Hướng Viễn thấy ông như có vẻ hài lòng với vị trí này nên nhân cơ hội
đợi ba người họ ngồi vào rồi, sắc mặt không đổi hỏi một câu: “Tổng giám
đốc Âu Dương, xin hỏi ông có đồng ý cho tôi ngồi đây không ạ?”.

Âu Dương nghiêng người nhìn cô, tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi cô đã hoàn
thành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời đi. Nhưng sự ngạc nhiên của ông được
khống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương không cho phép
ông nặng lời với một cô gái trẻ tuổi. Ông đang chờ cô biết khó mà tự
động rút lui nhưng cô tỏ vẻ như không nhìn thấy sự cự tuyệt không nói ra lời đó, vẫn mỉm cười, giữ một vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.

Sự kinh ngạc của Âu Dương
Khải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ vực. Ông không rõ vì sao cô nhân
viên phụ vụ này lại đưa ra một yêu cầu như thế. Chàng trai trẻ bên cạnh
ông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn nhỏ trên tấm khăn trải bàn ăn, hoàn
toàn không có phản ứng. Cuối cùng Âu Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn:
“Cô bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh đi”.

“Cảm ơn Âu Dương phu nhân.”
Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn
bị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng Âu Dương.

“Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu Dương phu nhân nói với chồng.

Âu Dương Khải Minh uống một ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi nói: “Bốn mùa vẫn khác nhau rõ”.

Họ nói chuyện phiếm với nhau như không có sự tồn tại của Hướng Viễn,
chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rất
hiếm khi lên tiếng. Anh ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn một mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoan
ngoãn.

Lúc này, người vào nhà ăn liên tục tăng lên. Phó Tổng
giám đốc tập đoàn Vân Kiến và những vị lãnh đạo của các công ty lớn khác vừa vào đã nhìn thấy Âu Dương, mỉm cười vẫy vẫy tay, bước thẳng đến bàn của họ.

Vân Kiến là chủ nhà, những người đồng hành có vẻ cũng
là những nhân vật nặng ký nên Âu Dương Khải Minh cũng phải nở nụ cười
nghênh đón rồi mấy người khách sáo nhường chỗ qua lại cho nhau. Hướng
Viễn đứng đó, gật đầu chào từng người một, cô nhìn thấy sự nghi ngờ
giống nhau trong mắt họ như thể đều không hẹn mà cùng cho rằng cô là
người tháp tùng theo Âu Dương hoặc là khách của ông ta.

Sau khi
mọi người ngồi yên vị rồi, một chiếc bàn tròn loại vừa bổng chốc trở nên đầy ắp, Hướng Viễn đón lấy trà trên tay người phục vụ, tự cởi áo ngoài
ra rồi rót trà cho họ.

“Mọi người mời dùng trà, trà Phổ Nhĩ của
chúng tôi rất ngon”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến lên tiếng mời mọi
người với thân phận chủ nhà.

Hướng Viễn cũng nhấp một ngụm, lập
tức cười nói: “Đâu chỉ là ngon, mà lại giống như loại trà Ấn Cấp được
cất giữ hơn bốn mươi năm. E rằng đây không phải là loại mà khách sạn có
thể cung cấp được”.

Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến nhìn cô, vẻ
mặt thấp thoáng vẻ đắc ý. Ông ta đã đặc biệt chuẩn bị loại trà ngon nhất để mời những vị lãnh đạo cấp cao, bản thân ông đương nhiên không tiện
chủ động khoe khoang nhưng lại lo rằng sẽ bị mọi người nghĩ nhầm là loại trà miễn phí của khách sạn, thế thì hỏng mất. May mà có cô gái lạ mặt
kia lên tiếng, đương nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa.

Ông ta mỉm cười: “Cô gái này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.

Hướ