Snack's 1967
Anh Yêu Em Rất Nhiều

Anh Yêu Em Rất Nhiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324680

Bình chọn: 9.5.00/10/468 lượt.

Nhất Hạnh cảm thấy thật đau đầu, ngồi ở trên sô pha, nghe bà nội tả một câu Tử Diễn, hữu một câu Tử Diễn, trong lòng cô thầm nghĩ Lâm Tử Diễn này thật không hổ có tiếng là hoa hoa công tử, cũng không biết hắn là sử dụng thủ đoạn gì mà già trẻ cũng không thoát được.

Bà nội đeo vào kính lão viễn thị, một bên xem phim truyền hình dài tập, còn không quên tiếp tục dò hỏi.

“ Tử Diễn gần đây làm gì?”

“Đã lâu rồi không gặp hắn.”

“Này, Nhất Hạnh, gần đây con cùng Tử Diễn thế nào?”

“Nhất Hạnh a, con nên gọi điện thoại cho Tử Diễn, tốt xấu gì cũng nên liên lạc giữ lại cảm tình, bà thấy trong TV những người yêu nhau khi cách xa thường nhung nhớ, như thế nào bà không thấy con cùng Tử Diễn liên lạc qua điện thoại?”

……

Nhất Hạnh nặng nề mà thở ra một hơi:“Bà nội ngủ ngon, con đi ngủ.”

Trong lúc đứng dậy, cô âm thầm nói:“Ai, khi nào thì mình cùng Lâm Tử Diễn luyến ái.”

Trở về phòng, lấy di động, nhấn vài dãy số, rồi tạm dừng, đơn giản tắt máy.

Kỳ thật Nhất Hạnh cùng Lâm Tử Diễn quen biết nhau là vì hai lão nhân gia. Bà nội Nhất Hạnh cùng bà nội Lâm Tử Diễn từ nhỏ là bạn tâm giao. Sau khi hai người xuất giá, bởi vì bà nội Tử Diễn có một đoạn thời gian dài đều ở nước ngoài vì vậy mới mất liên lạc.

Trước đó không lâu, bà nội Tử Diễn về nước, hai lão bằng hữu nhiều năm không gặp, cảm tình tự nhiên như trước không cần phải nói. Tuy nói Lâm gia là nhà giàu, nhưng lại rất hiền hòa. Tuổi già sợ tịch mịch, cho nên bà nội Tử Diễn rất hay ghé thăm người bạn cũ.

Cha mẹ Nhất Hạnh đều là giáo viên trung học, bình thường đều ở lại trường học, ở lại trong khu nhà giành cho giáo viên, nên trong nhà chỉ còn lại Nhất Hạnh cùng bà nội. Bà nội Tử Diễn đến chơi nhà rất nhiều lần, lần nào Nhất Hạnh cũng có ở nhà nên rất thân mật cùng gần gũi.

Nhất Hạnh nhớ rõ, một hôm công ty tổ chức hoạt động ngoài trời cho nhân viên tại công viên. Thật là chẳng êm đẹp gì, Nhất Hạnh vốn không thích vận động. Sau một ngày mệt mỏi, đêm ấy về nhà, cô gần như là ngủ quên trong phòng tắm. Vì vậy mà cô cũng quên béng lời bà nội nói, chỉ mơ hồ nhớ là hình như buổi tối sẽ có khách tới, hình như còn ngàn vạn lần dặn dò là phải hảo hảo tiếp đón.

Sau đó, Nhất Hạnh ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt nước, rủ xuống phía sau gáy, mặc chỉ mỗi một cái áo thun thật dài.

Đi được vài bước, cô mới phát hiện có người lạ ngồi trên sô pha trong phòng khách. Vì anh ta ngồi quay lưng lại, nên Nhất Hạnh không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ cảm thấy tấm lưng kia trông thật đẹp mắt.

Có vẻ như nghe được tiếng bước chân phía sau, anh ta quay đầu lại, khẽ mỉm cười nhìn Nhất Hạnh. Nhất Hạnh lúc này mới nhìn kỹ gương mặt anh ta. Anh ta có đôi mày rậm, đôi mắt to đen cũng đang nhìn lại Nhất Hạnh đánh giá. Chỉ là không hiểu sao, hai khóe miệng anh ta cứ cong lên, lộ ra một nụ cười mê người khiến Nhất Hạnh cảm thấy tim mình đập có chút loạn nhịp, cảm giác nụ cười này rất quen thuộc. Nhìn nhau một hồi, Nhất Hạnh bắt đầu thấy bối rối cùng quẫn bách hạ tầm mắt xuống. Thật không biết phải làm sao, bỏ đi cũng không được mà tiếp tục nhìn cũng không dám.

Hai lão nhân gia từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa trò truyện. Bà nội Nhất Hạnh nhìn bộ dáng Nhất Hạnh có chút ngạc nhiên, còn chưa nói gì thì bà nội Tử Diễn đã vẫy tay “Này, Nhất Hạnh, đây là cháu nội của bà, Tử Diễn.”

Nhất Hạnh rốt cục quyết định bước tới một bước, biểu tình hơi xấu hổ nói “Vâng” lúng túng một lát lại nói thêm “Xin chào.”

Anh ta từ trên ghế sô pha đứng dậy, tướng tá thật cao ráo, chiếc áo sơ mi màu đen trên người càng tôn thêm vóc người cao to. Anh ta nghe Nhất Hạnh lên tiếng chào hỏi cũng không có trả lời làm cô sững sờ ngửng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô đầu tiên là đường cong duyên dáng của cái cằm, tiếp đến là cái mũi rất thẳng, sau cùng là đôi mắt ôn nhuận như ngọc.

Bà Lâm tựa hồ như rất cao hứng “Tử Diễn, đây là cháu gái bà Tống, Nhất Hạnh.”

Anh ta lập lại tên cô “Nhất Hạnh.”

Cô đứng ở nơi đó thấp thỏm suy nghĩ có nên về phòng thay bộ quần áo khác hay không. Nhưng bà nội đã dọn cơm hết trên bàn, đang hối hả dục mọi người.

Cuối cùng cô đành ngượng ngùng cúi đầu, dùng sức kéo vạt áo thun xuống thấp, đi về phía bàn ăn.

Anh ta đi đến bên cạnh người cô, cúi đầu nói nhỏ “Đừng có kéo nữa, không phải là không mặc quần áo đâu.”

Chỉ một câu nói thôi cũng làm Nhất Hạnh thoáng chốc đỏ hết cả mặt mày, ấp úng nửa ngày cũng không nói nổi một câu, đành phải cầm đũa vùi đầu ăn cơm.

Hai bà nội vừa ăn cơm, vừa nói chuyện ý tứ, đại khái là muốn tác hợp hai người. Nhất Hạnh không ngu ngốc, sao lại không hiểu lời của hai người là ý tại ngôn ngoại.

Hai người đang nói, thình lình anh ta nói một câu “Con gái nên ăn nhiều một chút.” Lại nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá: “Chà, em rất gầy, nên ăn nhiều để béo lên một chút, ôm mới thoải mái.”

Bàn ăn đột nhiên im lặng, Nhất Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu