
ấy Nhất Hạnh mặt đỏ tai hồng, phản ứng
quẫn bách hiện trên mặt thì nhịn không được cười ha ha. Sau này, Đỗ Y
xuất hiện, năm ấy Tô Nhiên kết hôn, những người bạn cùng phòng đại học
năm ấy có cơ hội gặp lại nhau, vì Đỗ Y sau đó về lại nhà, cho nên sau
khi hôn lễ của Tô Nhiên kết thúc vẫn ở lại một tuần. Chi Đình đi nước
ngoài, Lâm Vi bận việc học, mà Đường Thanh thì phải trông con nhỏ,
không có cách nào ở cạnh Đỗ Y cả ngày, nên Đỗ Y hầu như luôn ở cùng
Nhất Hạnh. May mắn vào ngày thứ mười một tuần trăng mật của Tô Nhiên,
thì công ty Nhất Hạnh cho nghỉ, nên mới cùng Đỗ Y du ngoạn. Đỗ Y luôn
hiếu động, nên Nhất Hạnh nghĩ du ngoạn chính là phương pháp giết thời
gian không thể tốt hơn đối với Đỗ Y, không ngờ, chỉ hai ngày, Đỗ Y liền ồn ào kêu nhàm chán, không muốn đi ra ngoài nữa.
Nhất Hạnh không còn cách nào khác, đành phải nhờ tới Lí Xu, nghĩ rằng ba
người dù sao cũng hơn hai người. Sau lại không ngờ rằng, cũng không
biết là duyên cơ nào, Lí Xu và Đỗ Y nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, nói
chuyện liền phát hiện hóa ra cả hai cùng chung chí hướng, chỉ vừa mới
khởi đầu đã không muốn dứt ra.
Tình
cảm của Lí Xu và Đỗ Y cũng bắt đầu từ giờ phút ấy như lửa cháy lan ra
từ đó, không những học cùng trường, lại còn có sở thích giống nhau,
thậm chí còn hận sao không thể sớm gặp nhau.
Mà người “làm mai” cho Lí Xu và Đỗ Y là Nhất Hạnh lại không thể có hứng
thú với sở thích của hai người kia. Không những lúc nào cũng kè kè bên
người mấy cuốn tiểu thuyết hay hình ảnh nóng bỏng đam mỹ, thậm chí còn
muốn bồi dưỡng cô giống như họ, không phải là chuyện chơi chứ. Cho nên
lâu lâu, Lí Xu lại bắt Nhất Hạnh cùng cô thương thức, còn nói thật mỹ
miều là “có phúc cùng hưởng.”
Vì
thế, chỉ cần nghe thấy Lí Xu bắt đầu thao thao nói về anh chàng ngôi
sao nào với anh chàng ngôi sao nọ, hay nhân vật nam trong tiểu thuyết
này với nhân vật nam khác cũng trong tiểu thuyết đó, đầu Nhất Hạnh lại
ong ong cả lên. Nên đối với biểu tình bí hiểm mờ mịt vừa rồi của Lí Xu, Nhất Hạnh thật sự không dám tưởng tượng lại là cái gì đây. Hơi chột
dạ, cô bất giác thốt ra: “Đừng, đừng bắt mình nhìn bảo bối của cậu nữa, xin cậu tha cho kẻ bất tài này.”
“Thật ra không phải, cho cậu xem một thứ mình mới phát hiện, chờ cậu nhìn
thấy sẽ biết” Lí Xu lơ đễnh, trước khi đi còn không quên quay đầu bồi
thêm một câu: “Bảo đảm cậu xem sẽ không hối hận.”
Trở về văn phòng vào nửa giờ sau, Nhất Hạnh liền nhìn thấy Lí Xu ôm một
xấp văn kiện, vững vàng đi vào văn phòng, đang thắc mắc, lại nhìn thấy
cô ấy rút trong tập văn kiện ra một quyển tạp chí bìa màu đen, không
ngoại lệ lại là ảnh chụp các ngôi sao. Lí Xu mở cuốn tạp chí ra, ngoắc
Nhất Hạnh lại, chỉ vào một hình anh chàng ngôi sao nào đó hỏi: “Ai,
Nhất Hạnh, lại đây xem, lại đây!”
Nhất Hạnh nhìn qua, trên tranh giấy trắng là hình ảnh một anh chàng “lung
linh”, mặc đồ tây màu đen, khí thế lãnh liệt mà ấm áp, có điểm quen
thuộc mà cũng khiến người ta ngây ngất, liền hỏi: “Cậu muốn mình coi
cái này?”
Lí Xu gật đầu, chờ Nhất
Hạnh tiếp tục nói chuyện, không ngờ Nhất Hạnh quay đầu lại thoáng nhìn
qua, chỉ nói: “Ừ, dáng người không tồi, khí chất tốt, nhất định rất
“được”.”
“Không phải, không phải,
cậu nhìn lại đi.” Dường như Lí Xu không vừa lòng đáp án này, chưa từ bỏ ý định đem tạp chí dứ dứ trước mặt Nhất Hạnh, “Cậu không hề nhận ra?”
Vừa nghe câu hỏi, Nhất Hạnh buồn bực hỏi lại: “Nhận ra cái gì?”
“Ai.” Lí Xu thở dài, quay đầu chán nản hỏi: “Bao lâu rồi câu không liên lạc với soái ca đại gia xe thể thao của cậu?”
Nghe xong câu hỏi của Lí Xu, Nhất Hạnh cảm thấy không hiểu: “Xin hỏi, hai
người biết nhau sao?” Vừa hỏi vừa kéo tạp chí qua nhìn, xác định hình
anh chàng trong tạp chí không phải là Lâm Tử Diễn.
“A, trời ạ.” Lí Xu nghe câu trả lời như vậy, muốn dậm chân cho đỡ tức,
“Cậu không thấy là người trong tạp chí bộ dạng rất giống soái ca đại
gia xe thể thao của cậu sao, nhìn đi, hình dáng, dáng người, khí chất,
quả thực giống như là phiên bản vậy.”
Bị Lí Xu nói như vậy, Nhất Hạnh giật mình: “Mình còn tưởng cậu nói với
mình người này là anh ta.” Nghĩ một lúc lại nói: “Dù sao nói thật, nửa
tháng rồi mình không liên lạc gì với anh ta.”
“Nửa tháng, cậu không phải nói là cả nửa tháng rồi hai người không có liên hệ gì?” sắc mặt Lí Xu kinh ngạc cực điểm.
Thực sự có lỗi, sự thật là như thế.” Nhất Hạnh đứng dậy, thuận tay lấy sấp văn kiện buổi chiều.
“Tống Nhất Hạnh, con bé này, cậu rốt cuộc có biết cái gì gọi là nắm chắc
không buông không?” Lí Xu vừa nói vừa làm động tác nắm chặt tay.
“Quan hệ của mình và anh ta chỉ là bạn bè, không cần để ý nắm chắc hay không.”
“Phải không, hai người trong lúc chỉ coi như là “bằng hữu”, trừ việc “kiss”
và “make love”, những việc khác đều có thể xem là hành vi của tình nhân à.”
“Ách…” Nhất Hạnh theo bản năng
tính trả lời, lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mình có điểm sai, quả
thật như lời Lí Xu nói, trừ hôn hay quan hệ, bọn họ bên