
miếng canh cũng tao nhã lịch sự, ăn một chút cơm cũng mất hơn
một giờ. Ngồi nghỉ ngơi một chút, anh mới nói: “Tuần sau bà nội về, đến lúc đó đi với anh tới gặp bà, anh tới đón em.”
Cô cầm một cái khăn tay màu xanh, trong lúc không có việc gì thì “nghiên
cứu” nó, nghe anh nói, ngay lập tức dừng lại, “A, được.”
Anh nhìn qua cô, đáp lại chỉ thấy cô cúi đầu, những lọn tóc mái hơi dài
phía trước, rũ xuống đôi mắt bình thường đã trông thật thu hút, phía
dưới là cái mũi thanh tú, đôi môi mọng, ửng lên màu phấn hồng, cực kỳ
giống một viên ngọc thủy tinh màu phấn hồng trong suốt, giây thần kinh
trong đầu anh nhất thời có cảm giác chùng xuống, chỉ thiếu nước muốn
nghiêng người trước mà hôn lên, nhưng lại ngại chỗ này là nơi công
cộng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nên mới kiềm chế nén lại sự
xúc động.
Vì nghĩ anh mới đi công tác về nên nghỉ ngơi, ăn cơm xong hai người không đi đâu, cả hai ra khỏi nhà hàng, cô nhớ tối hôm qua đã nói chuyện hai
người với bà nội, liền đi tới kéo kéo áo của anh, “A, Tử Diễn…”
Anh đang chuẩn bị tìm xe nên đi có chút mau, nhưng khi cô vừa kéo tay áo
mình thì anh ngay lập tức chậm lại, quay đầu thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thật ra, bà nội biết chúng ta, đang quen nhau, em nói.”
Anh nghe xong lại không có phản ứng gì, hơi nhướn hàng mi, “À, nói cũng đã nói, hiện tại không nói về sau cũng phải nói, bà nội nói thế nào?”
“Khi nào anh rảnh, bà nội nói anh tới nhà một chuyến.”
“Được, mấy ngày tới đều có thể, vậy tối ngày mai đi.” Nói xong thuận thế ôm
thắt lưng của cô, mang theo cô cùng đi về huống bãi đỗ xe.
Cuối cùng lúc nhìn cô xuống xe, trong lòng lại không muốn phải tách ra,
nhìn cô đang quay đầu cười nói bye bye, trong mắt anh ánh lên tia nhìn
mang hàm ý “Cứ như vậy à?” Thấy cô không có phản ứng gì, càng khiến anh phát ra ý cười lơ đãng, “Em lại đây cho anh ôm hôn một chút.”
Nhất Hạnh giật mình, liên tục lùi vài bước về phía sau, “Em phải lên rồi,
bye bye.” Dứt lời thì một đường chạy thẳng tới hàng hiên. Anh đứng lại
một lát, buổi đêm mùa đông thật lạnh, tiểu khu bên dưới lầu như chìm
trong làn sương mỏn, hình bóng của cô trong mắt anh, trông thật thư
thái mà cũng thật kì diệu.
Trở về phòng ngủ, không hề buồn ngủ, thấy thời gian còn đang sớm, cô mở
máy tính, mở ra một loạt các trang web, nhìn đến hoa cả mắt, đột nhiên
nhớ tới hoa tường vi hồng phần, lòng hiếu kì lại nổi lên, liền đi dò
tìm, hình ảnh và ý nghĩa của các loài hoa đập vào mắt, chỉ có 1 câu đơn giản lọt vào lòng cô:
Tường vi hồng phấn —- anh muốn cùng em đến trọn đời.
Tay nhắp chuột dừng lại trên trang web kia, nhìn đi nhìn lại, nhẹ nhàng nói ra: Cùng em đến trọn đời.
Giống như sóng biển ấm áp, dịu dàng vỗ về toàn thân, khóe mắt không hiểu sao dính một chút vệt ẩm, học theo sáng vẻ của anh lộ ra vẻ cười, khóe
miệng nhếch, độ cong ngày một rõ.
Ngày hôm sau sau khi tan tầm vể đến nhà, cô vừa vào cửa không lâu, anh đã tới, tinh thần sảng khoái mà đứng ngoài cửa, thấy cô thì vui vẻ ra mặt. Vào cửa, vừa nhìn thấy bà nội Nhất Hạnh, trong lòng nhất thời hơi chùng xuống, khó khăn mới nặn được hai tiếng: “Bà nội.”
Bởi vì là lúc ăn cơm nên cũng không thích hợp nói gì, anh đành ngồi xuống, ba người cùng dùng cơm. Sau khi chuẩn bị xong, anh bắt đầu chấn chỉnh động tác, ngay cả bữa ăn thường cũng xem như là một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Ăn cơm theo quy cũ xong, theo bà nội Nhất Hạnh ra phòng khách, vừa ngồi xuống, thanh âm của bà nội Nhất Hạnh lập tức vang lên, tuy nét mặt rất hiền từ, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: “Tử Diễn, chuyện của con và Nhất Hạnh bà đã biết, chuyện của bọn trẻ các con, bà cũng không quản được, những việc khác bà không nói, chỉ nói một câu, hôn nhân không phải trò đùa, chuyện tình cảm không rõ ràng, nếu hiện tại con đã quyết định bên cạnh nhau cả đời, nhất định phải suy nghĩ về chuyện sau này, tụi con không phải con nít nữa, hẳn là nên phân biệt rõ ràng mọi sự.”
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ thật lòng, giọng điệu quả quyết: “Bà nội, chúng con biết, bà yên tâm, tụi con sẽ đính hôn trước.”
Hai từ “đính hôn” vừa từ miệng anh được nói ra, Nhất Hạnh thật sự hơi hoảng sợ, đột ngột như vậy, anh cũng chưa từng nói gì đến chuyện đính hôn này với cô, sao đêm nay lại nói ra thẳng tắp như vậy, cũng không hỏi qua ý kiến của cô, sao có thể nói ra tự tiện như vậy, chuyện bọn họ đính hôn thật sự là quá nhanh.
Hơi nhíu mày, ngồi ở bên cạnh anh, cô muốn nói nhưng lại bị tay anh cản lại, bàn tay anh ở phía sau lưng vòng qua tóm lấy tay cô, lực không mạnh nhưng cũng không thễ giãy dụa.
Bà nội Nhất Hạnh nghe xong, nhưng cũng chỉ hơi khựng lại một chút, Lâm Tử Diễn và Hứa Diệc Dương đều là cháu của bạn bà, hai đứa đều là những thanh niên đầy hứa hẹn, bà nội Nhất Hạnh đương nhiên cũng hi vọng cháu gái mình có phúc gặp được người tốt, chuyện Nhất Hạnh chia tay tiểu Hứa bà không rõ lắm, chỉ có thể nghĩ rằng là d