
thừa kế phải lấy xuống 15t.
-Mọi ng ơi. Xuống ăn cơm nào- tên phụ xe thông báo. Mọi ng bắt đầu xôn xao đứng dậy khởi động cho đỡ mỏi rồi ngó nghiêng.
- Phương. Dậy đi ăn thôi- Lâm khẽ lay vai Phương.
-Con heo nái này! Mau dậy nhanh- trái ngược với hành động dịu dàng của Lâm thì Long lại vỗ bộp bộp vào vai Thoại Anh. Cô nàng khẽ cựa quậy rồi dụi dụi mắt.
Yaaa! Ai cho mi khoác vai ta hả?- Thoại Anh giật mình khi nhìn thấy cánh tay "có duyên" của Long đang ôm mình.
-Mi còn nói nữa. Dựa vào vai ng ta đau ê ẩm- vừa nói Long vừa lắc mạnh đầu và xoa xoa bả vai "bị" Thoại Anh dựa.
-Hừ! Có mà mi kéo đầu ta dựa vào ý. Ai chả muốn ta dựa vào- Thoại Anh vỗ ngực.
-Sax, tự tin qúa thành tự ti đó- Long nói rồi qua mặt đi ngắm cảnh. Còn Thoại Anh cũng quay sang Phương.
-Con lợn này! Chị biết dậy ko hả?- Phong gắt thẳng vào mặt Nhi.
"BỐP"- chả hiểu cô nhóc mơ gì mà thẳng tay tát vào mặt Phong 1 cái rõ đau.
-Chị làm quái gì thế hả???- Phong ôm mặt tức tối hét. Có lòng tốt gọi dậy mà còn bị đánh. Đời cậu xui xẻo thế này là cùng mà.
-A! Chị só-rỳ nhé! Thấy ko phải giọng của 2 anh chị nên tưởng thằng láo toét nào mới đánh- Nhi ngồi bật dậy chắp tay xin lỗi rối rít. Phong thở hắt ra bó tay. Cả đám lục tục kéo nhau đi xuống xe.
Nhi, Thoại Anh và Phương sau khoảng 30p chọn đồ ăn thì cuối cùng cũng khuôn ra đc 1 núi.
Nằm ngủ ê ẩm hết cả ng- Nhi vừa ăn vừa than
-Chị còn than gì? Người đâu mà nặng như voi. Gác chân lên ng ta muốn gãy xương- Phong hậm hực. Cô nhóc này vi phạm vào qúa nhiều nguyên tắc của cậu rồi nha! Chửi nhau với cậu là 1, đánh cậu là 2 rồi lại ngủ gác chân lên cậu là 3. Tức muốn trào máu họng!
-Đừng cãi nhau nữa. Mấy đứa ăn đi rồi đi tiếp- Vũ vừa nói vừa đẩy ra trước mặt Nhi cốc sữa.
Sau khi lấp đầy cái dạ dày. Tất cả kéo nhau lên xe.
Vì ngủ hơn 4h đồng hồ nên 3 cô gái của chúng ta giờ đây tỉnh hơn sáo. Ng nghe nhạc, ng chơi game, ng ngắm cảnh.
-Ủa? Sao em bé kia khóc mãi thế nhỉ?- Kỳ thấy lạ. Cả lũ nhất loạt nhìn về phía 1 ng phụ nữ đang bế 1 em bé ngồi ở giữa xe.
-Tội qúa! Nước mắt dàn dụa hết kìa!- Phương chẹp miệng.
-Nhưng sao ngồi cùng mẹ mà khóc nhỉ?- Long xoa cằm. Ừ ha! Có mẹ rồi sao còn khóc nữa.
-Nhìn đi. Dáng vẻ ko giống 1 ng mẹ đang dỗ con. Vụng về và lúng túng- Vũ nhận xét.
-Ko lẽ là bắt cóc?- Lâm nhìn Vũ đầy nghi ngờ.
-Giờ làm sao 2?- Nhi lo lắng. Ko lẽ làm ngơ.
Nè Thoại thì như thế này. Giờ ta luôn để em bé trong tầm mắt. Nếu thuận lợi thì sẽ gọi cảnh sát- Thoại Anh đề nghị.
-OK! Ý kiến hay đó- Nhi búng tay cái "tách".
Những tưởng sự việc sẽ êm thấm. Nhưng khi xe đi thêm 1 đoạn nữa thì ng phụ nữ đó đòi xuống xe với lý do con bà ta khóc. Cả lũ ái ngại nhìn nhau. Thôi nào! Tất cả vì em bé mà. Ko thì tội nghiệp. Cả 8 ng cùng nhau kéo xuống xe và đi theo bà ta. Đi bộ đc khoảng 30p thì bà ta dừng lại ở 1 vùng quê hẻo lánh. Ở đây chỉ có vài túp nhà lụp xụp cũ nát. Ng phụ nữ ngó nghiêng xung quanh và đi đến gõ cửa 1 túp lều. 1 lúc sau thì có 1 ng đàn ông mặt mày bặm trợn ra mở cửa. Điệu bộ trông lén lút lắm!
-Giờ xông lên ko 2?- Nhi quay qua hỏi. Đi lén từ nãy đến giờ cô bực lắm rồi đấy!
-Chỉ sợ tí nữa có ng đến lấy "hàng" là rắc rối đấy- Long thêm vào.
-OK. Mấy đứa có thể sử dụng "hàng nóng" nếu cần thiết- Vũ gật đầu. Chỉ chờ có thế, tất cả thôi ko núp nữa mà đứng thẳng lên. Kiêu hãnh hiên ngang bước vào chính sào huyệt của bọn buôn ng.
Súng đây- vừa đi, Nhi vừa đưa cho Thoại Anh và Phương mỗi ng 1 khẩu súng.
-Tý nữa Lâm nhớ canh chừng Phương cẩn thận đấy- Kỳ nhắc nhở.
- Anh Lâm, anh Long, anh Vũ, anh Kỳ. Chắc mấy anh có đồ rồi chứ?- Phong vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh.
-Ừh.
Đến trước túp lều mà ng phụ nữ ban nãy bước vào, cả lũ nhìn nhau 1 lượt như thể hỏi xem sẵn sàng chưa. Trấn an tinh thần xong, Nhi lấy chân đá vào cánh cửa gỗ cũ kĩ.
-Đứa nào?- tên dàn ông ban nãy bước ra mang theo khúc côn.
-Chào ông anh!- Nhi 2 giơ ngón tay hình chữ V cười tươi như thể đang trêu tức ng đối diện vậy.
-1 lũ nộp mạng. Bán lũ này đc khối tiền đây- hắn ta nhếch mép cười.
-Có chuyện gì thế?- ng phụ nữ ban nãy bước ra hỏi.
-Ta có hàng mới tự đến- ng