Insane
Aristocracy Club ( Câu Lạc Bộ Qúy Tộc)

Aristocracy Club ( Câu Lạc Bộ Qúy Tộc)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.


-Á! Cậu chủ. Lũ bò sát bao vây hết căn phòng này rồi- bà Lý thốt lên. Theo phản xạ, Long bật dậy và lao nhanh đến cửa sau. Bất chợt, đống hương quanh ng Phương vụt tắt và hóa thành tro. Đống bùa cũng bùng cháy.

-Chết tiệt. Ko biết nhóm của anh Vũ sao rồi nữa. Thế này thì chắc ko cầm cự đc lâu đâu- Long vò đầu bứt tóc nguyền rủa.

Biển nổi sóng. Nắng tắt hẳn. Bao trùm lên mọi vật là 1 màu tối đen đến rợn ng. Sóng biển nổi ầm ầm, gió mạnh hơn.

-Hai ơi. Nhanh lên. Thoại Anh và Phương. Nhanh lên- Nhi đang im lặng bỗng dưng bật khóc nức nở. Cô bé ko để tâm đến tình hình hiện tại của mình nữa, mọi suy nghĩ của cô đang hướng về 2 ng bạn của mình kìa. Nhi cảm nhận đc cái gì đó ghê rợn lắm. Tim cô bé như bị cái gì đó đè nặng lên. Khó thở qúa! Cả ng Nhi run lên 1 cách vô thức. 1 làn sương mờ bao phủ lấy đôi mắt màu cafe của cô bé.

-Đc rồi, Nhi bình tĩnh đi em. Giờ em ở đây nhé- Vũ trấn an Nhi rồi ra hiệu cho Kỳ và Phong đặt cô bé xuống đất. 3 nam nhân lục đục lôi từ trong túi ra mấy qủa mìn do Lâm tự chế. Lũ bò sát, côn trùng bắt đầu bò lên miệng hố. Cả 3 cùng nhau tìm chỗ có mỏm đá cao để chuẩn bị ném vào ngôi đền.

-------------

Lũ bò sát bao quanh ngôi nhà ngày càng đông. Phương bắt đầu khó hô hấp. Thế rồi, tất cả chợt sững ng.

-Á! Khó thở qúa!

Vâng, chính xác bây giờ trước mặt Thoại Anh, Lâm và Long cùng ng hầu trong nhà là hình ảnh mà Nhi đã nhìn thấy nhưng có phần ghê rợn hơn. Khuôn mặt cùng nửa thân trên của cô ta thì giống ng, còn nửa thân sau thì giống sói. 2 tay cô ta ra sức bóp cổ Phương. Ở đôi mắt cô ta hiện lên 1 sự ham muốn giết ng tột độ.

-------

"ĐUỲNH"- đúng lúc Phương gần như ngất lịm thì nhóm của Vũ đã ném 3 qủa mìn liên tiếp vào đền. Lũ bò sát và côn trùng đang định tấn công nhóm của Lâm đột ngột quay đầu bỏ chạy.

----

2 nơi, cùng 1 thời điểm... Cô ma nữ đang bóp cổ Phương cùng con sói ở ngôi đền... Cô ma nữ hét lớn còn con sói thì hú 1 tiếng dài rồi cả 2 cùng biến mất. Tất cả ko còn, y như chưa có việc gì xảy ra. Phương đã tỉnh hẳn và khỏe mạnh như ban đầu.

-Mừng qúa! Cậu tỉnh rồi- Lâm và Long nở nụ cười tươi. Thoại Anh thì vui mừng đến rơi nước mắt ôm lấy Phương.

Sóng biển lại êm ả trở lại. Gió bớt thổi mạnh. Mọi thứ trở lại màn đêm tĩnh mịch.

-Cô ta tác oai tác quái đc là do lòng thù hận của con ng. Có lẽ khi còn sống cô ấy bị đối xử tệ bạc quá nên mới thành ra như vậy- Phong chẹp miệng tiếc nuối.

-Ê cái thằng kia. 2 bọn ta hơn tuổi mi mà mi nói giọng gì thế hả? Đằng nào bọn ta cũng là anh rể mi đó- Kỳ lao vào ấn đầu Phong.

-Sax, gì chứ? Em rể á? Ko thèm nhá! Nam ko ra nam, nữ ko ra nữ. Vô duyên đanh đá. Họa em có điên mới yêu ý- Phong sửng cồ lên

Nói đến đây thì cả 3 chợt sững lại. Nhi... Nhi... Nhi. Từ "Nhi" lượn vòng vòng qua đầu của 3 ng. Thôi chết rồi!!! Lũ côn trùng, bò sát... Nhi nằm dưới đất! Thôi xong!!!

Kỳ, Vũ và Phong đánh mắt qua chỗ cô bé. Nhi nằm đó, bất động toàn thân, 2 mắt trợn trừng. Bị hàng ngàn con côn trùng, bò sát bò qua ng ko sợ mới lại đấy. Huống hồ những loài vật này cô bé cực-kỳ-sợ.

-Nhi, Nhi. Đừng làm anh sợ nha- Kỳ lay lay cô bé. Thế nhưng Nhi vẫn giữ nguyên hiện trạng ko phản ứng.

-Hờ hờ. 1 cảm giác thật Việt Nam!- Phong phán 1 câu xanh rờn.

-Thôi đành khiêng về rồi nhờ đồ ăn gọi con bé dậy vậy- Vũ thở dài.

-------

Ng Nhi bắt đầu có cảm giác. Oa! 1 mùi hương thật thơm của đồ ăn! Nhanh chóng, cô bé ngồi bật dậy rồi lao từ tầng 3 xuống phòng ăn(!).

2p53s sau, tại phòng ăn...

Lâm, Long và Phong phải trợn trừng mắt lên nhìn cô gái có cái tên Bạch Nguyệt Nhi. Tay cô bé gắp thức ăn lia lịa đến nỗi ng ngoài nhìn theo tay Nhi gắp mà còn chóng cả mặt. Từ món gần đến món xa, nguyên 1 bàn ăn 6m vuông đc "chuyển thể" vào bụng Nhi. Lâm, Long và Phong rơi vào trạng thái vô cùng mất hình tượng: mắt mở to, miệng há ra, toàn thân cứng đờ.

-Phương. Giờ bà sao rồi? Có làm sao nữa ko?- đến giờ thì Nhi mới chú ý tới xung quanh. Thấy Phương ngồi cạnh, cô bé mỉm cười lao đến ôm chầm lấy Phương mà hỏi tới tấp.

-Tôi ko sao rồi- Phương ôn nhu nhìn cô bạn lí lắc- lúc tôi hôn mê, tôi nhìn thấy tất cả mọi ng. Tôi biết mọi ng luôn ở cạnh tôi nên ko sợ nữa.

Nghe xong câu đó, Nhi mới bắt đầu nhớ lại. Cô bé bị nằm t