
trút nước, cô gái đó đã tự tử. Và lời nguyền của cô ấy bắt đầu...- giọng bà Lý chậm lại như thể hiện 1 sự chua xót cho cô gái trẻ. Tất cả là do phân biệt gia cấp trong xã hội xưa. Cô gái đó chết đi để lại lời nguyền rằng tất cả các cô tiểu thư nào yếu bóng vía đc định là con dâu của căn biệt thự này, 1 khi đã đặt chân vào đều bị ám tới...chết!
Tập đoàn rắc rối nổi da gà nhìn Phương đang thiếp đi. Cô thể trạng vốn yếu từ bé. Giờ thì sao đây?
-Bà có thể cho tụi cháu biết mộ cô gái đó ở đâu ko ạ?- Lâm hỏi.
-Già ko rõ nữa. Ngôi mộ đó hình như ở ven biển thì phải- bà lão thở dài ái ngại.
-Đc rồi. Bây giờ Thoại Anh, Nhi và Lâm ở lại chăm sóc Phương. Còn lại thì thử đi dò hỏi xung quanh xem- Vũ búng tay nói.
-Khoan đã. Chẳng phải chúng ta có máy dò ma sao?- Phong nhướn mày đầy ẩn ý về phía Nhi.
1p...
2p...
...
5p... Sau 5p chậm tiêu, Nhi bất ngờ la toáng lên:
-Đồ ác ôn. Mi muốn giết con nhà lành hả?
-Thôi nào Nhi. Em phải cứu Phương chứ. Ko lẽ em để Phương bị ám tới chết sao?- Vũ nhìn sâu vào mắt Nhi và động viên tinh thần cô bé.
-Đc rồi! Xong vụ này mọi ng giết luôn Nguyệt Nhi này đi- Nhi cúi mặt gầm gừ.
-Tốt! Giờ thế này nhé! Chị Thoại Anh và anh Long sẽ đi dò hỏi thông tin. Còn anh Vũ, anh Kỳ và "máy dò" đi tìm mộ của cô gái kia nhé!- Phong lớn giọng kẻ cả.
-Thế còn mi?- Kỳ nheo mắt nhìn cậu nhóc.
-Em ngồi ở nhà trông chị Phương và chờ thông tin- Phong buông ra 1 câu tỉnh bơ. Ngay sau đó, cậu bé bị ăn ngay 6 cái cốc vào đầu vì tật khôn lỏi của mình.
-Mi phải đi cùng bọn ta- Kỳ hằm hè nói. Vậy là sau 1 lúc đôi co, Phong đàng phải ngậm đắng nuốt cay đi cùng hội của Vũ, Kỳ và Nhi. Cậu nhóc thầm than thân trách phận, sao số cậu đi đâu cũng dính phải con nhóc vô duyên kia nhỉ?
Sáng hôm sau, khi đất trời còn đang se lạnh vì cơn mưa đêm qua thì trên con đường đầy hoa hồng bạch đang có 1 "chiến sĩ hùng dũng" đứng chống tay. Trên cổ nào là bùa trừ yêu ma, tỏi, thánh giá.
-Eo ơi, cô có cần quan trong hóa như thế ko hả- Phong đi ra nói. Bất chợt, cậu rùng mình.
-Hừ! Mi nhớ đó. Nếu ko phải vì ng đẹp Kiều Phương thì ta thà chết chứ ko bao giờ đi đâu- Nhi lầm bầm.
-Thôi, ta mau đi nào- Vũ nói và cùng Kỳ bước ra. 3 nam nhân cười lớn và xem như đây là "1 cuộc đi chơi đầy thú vị" chứ ko phải là đang đi "săn ma". Thế rồi, cả 4 ng cùng bước đi. 3 anh chàng, 3 tướng tá cao lớn cứ vác mặt lên trời huýt sáo xem chừng rất thú vị. Còn 1 tướng ng xem chừng là nhỏ con nhất thì mặt cứ cúi gằm xuống và trút sự tức giận của mình lên mấy...cây cỏ!
-Bà Lý, sao Phương càng ngày càng sốt cao thế này?- Lâm vừa nói vừa lau mồ hôi trên khuôn mặt Phương. Tuy rằng có lau thường xuyên nhưng mồ hôi Phương vẫn rịn ra ko ngừng. Cô đã mê man từ đêm qua đến giờ.
-Ng đâu, mau mang miếng dán hạ sốt lại đây- sờ vào trán Phương, Lâm bỗng giật mình. Miếng dán vừa đc dính vào khoảng 1h đồng hồ mà giờ đã rất nóng. Lâm đưa đôi mắt lo lắng nhìn Phương, hơi thở cô nóng hổi và gấp gáp. Tự dưng, Lâm thấy mình sao mà bất tài vô dụng qúa. Phương như vậy mà mình ko làm đc gì. Phải chi cậu có thể thay thế Phương, phải chi cậu ko đưa mọi ng đến đây thì tất cả đã ko bình an.
Trên 1 con đường đất nhỏ, 2 bên là hàng cây xanh rì. Ko khí vô cùng trong lành và thoáng mát. Theo sự chỉ đường của dân địa phương, Thoại Anh và Long cũng đã đến đc ngôi nhà của ng già nhất hòn đảo này. Đồng thời cũng là 1 ngôi đền của hòn đảo.
-Dạ. Chúng con chào bà- 2 ng cúi đầu chào bà lão trước mặt. Đó là 1 cụ bà có khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng trông bà vẫn rất đẹp lão, mái tóc trắng đc bà búi tó cao ở sau đầu.
Vũ, Kỳ, Phong và Nhi đã ra sát bờ biển. Nghe bà Lý nói thì mộ của cô ấy ở gần biển. Chắc chỉ ở đâu đây thôi. Trời chợt nổi gió lạnh, sóng biển xô vào bờ cát ầm ầm. Đây là 1 điềm xấu chăng?
Đang đi, tự dưng Nhi đứng khựng lại.
-Nhi, em sao vậy?- Vũ lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt vô cùng khó coi của cô bé. Ánh mắt Nhi như đang mường tượng ra điều gì đó kinh khủng lắm.
-Phương. Kiều Phương- trong vô thức, Nhi thốt lên vài từ.
-Sao? Em cảm nhận đc gì à?- Kỳ gấp gáp hỏi.
Gió thổi mạnh hơn, những con côn trùng có cánh từ đâu bay ra rất nhiều. Phía Tây bầu trời nhuộm 1 màu đỏ ối, sóng biển vỗ cũng mạnh hơn.