Insane
Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!!

Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324964

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

rồi
bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi. Bước lên phòng cô lăn luôn ra giường
ngủ một giấc.

Còn Phong, từ khi cô đi anh thấy vô cùng lo lắng. Nếu không phải mẹ anh bắt anh ở nhà thì anh đã đi tìm và an ủi cô. Đã từ chiều, anh luôn túc trực bên cái điện thoại. Gọi cho cô, cô không nghe máy, nhắn tin cho cô,cũng không thấy trả lời. Lên facebook cũng không thấy cô on, gọi cho Thư cô ấy bảo không biết, gọi
đến trung cư thì thấy báo cô không về. Trời ơi,anh điên mất thôi. Sau
khi cô lên chiếc xe taxi cũng là khi cô bốc hơi khỏi mọi người. Anh thật sự lo lắng ,anh sợ nhỡ cô có xảy ra chuyện gì??

Đã 10h
tối, mọi ánh đèn lần lượt đóng lại để cho con người nghỉ ngơi thư giãn
sau một ngày làm việc mệt mỏi . Nhưng ở trong góc khuất tối đó lại vang lên những tiếng nói chuyện thì thào.

"Alo, tôi đây, chuyện hôn nhân hai đứa quyết định như thế nhé! [...'>Tôi đã quyết rồi nó chỉ
có thể lấy con bà thôi! Ừm. Mai tôi qua" Mẹ phong tắt điện thoại rồi vui vẻ lên phòng anh. Dường như mọi chuyện đã sắp xếp như dự định của bà.

"Cốc, cốc, cốc" bà gõ cửa rồi nhẹ nhàng bước vào phòng:-Mẹ vào nhé!!

-Khuya rồi mẹ không ngủ đi, vào phòng con làm gì vậy?

-Cha bố anh, tôi vào hỏi thăm con mình không được sao- Nói rồi bà tiến sát
lại gần an ủi Phong-Không lấy đứa này lấy đứa khác, mẹ bảo rồi chuyện vợ con cứ để mẹ.

Nghe mẹ nói mà anh tức ứa
khói, anh lấy vợ cho anh chứ cho mẹ anh đâu mà mẹ chọn . Thật là!!Nghĩ
vậy anh hét lên kêu buồn ngủ rồi chui tọt vào chăn mặc kệ mẹ anh đang ca ngợi đứa con dâu sắp mối cho anh.

-------------------------------------

Một buổi sáng thứ hai đầu tuần cũng như bao ngày khác Thư lại cùng Thanh Hà dậy sớm. Nhưng hôm nay họ không dậy sớm để đi học hay dậy hoc mà họ dậy sớm để trở về Hà Nội. 10h là đến thời điểm cất cánh.

Năm giờ sáng Thư và Thanh Hà đã có mặt ở trường để chia tay lần cuối. Thực
sự là cô không muốn đối diện với lũ trò nhỏ của mình vì cô sợ chúng và
cô sẽ không muốn rời xa. Chủ nhiệm 12a2 được gần hai tháng mà lớp đã đạt thành tích đáng kể vậy là cô vui rồi. Cô mong bọn chúng sẽ tiếp tục
phát huy để đỗ đạt trưởng thành. Cả đêm qua sau khi gọi cho Thùy Linh về vấn đề cưới hỏi thì cô lại ngồi viết những bức thư cho từng đứa học trò lớp mình. Đi qua từng dãy bàn,từng chiếc ghế cô nhớ lại ngày đầu tiên
cô bước chân tới lớp. Lũ trẻ tuy tinh nghịch nhưng cũng tình cảm lắm.
Bước chân đến cuối dãy cũng là chiếc bàn nhỏ của đứa em gái bé bỏng của cô. Đặt bức thư kèm theo sợi dây chuyền của mẹ cô gửi ngàn nụ hôn ngàn
cái ôm ấm áp cho đứa em đáng thương của mình.

Chia tay với mái trường, cô quyết định đến thăm người dì của cô. Đứng từ đằng xa đợi đứa em bé bỏng của mình đi học cô bước vào.

Căn nhà đã gần mười năm mà dường như nó chả hề thay đổi. Vẫn chiếc bàn gỗ
đó, cánh cửa đó và cả bức anh đó. Đôi tay cô vừa đặt lên thì cũng là lúc người Dì thoảng thốt bước vào nhà với chiếc nón mê rách nát.

-Cô...

Trước sự ngạc nhiên kèm theo nét bối rối, Thanh Hà mỉm cười và không ngần ngại đến ôm người dì của mình:-Dì con Thanh Hà đây..

-Thanh Hà hả con, cũng đã mấy năm rồi con mới về đây con lớn và xinh gái quá,
gía như bố mẹ con còn sống thì...Gương mặt người phụ nữ kia đã mang một
màu da ngăm và những nếp nhăn trước tuổi đang nhỏ những giọt nước mắt
đau thương và giọng nói ngập ngừng.

Cầm
tiền và những dụng cụ sinh hoạt mà cô đã mua cô đưa cho dì : Dì à, cảm
ơn dì vì đã chăm sóc em con , đây là một chút quà coi như tấm lòng của
con..mong dì nhận lấy.

Đỡ lấy từ tay Hà, bà run run nhận:-Sao nhiều vậy con???

-Chừng đó có sánh được với công dì đâu. Thanh Hà mỉm cười nắm chặt đôi tay dì
và tạm biệt. Bây giờ mới là tám giờ, còn hai tiếng nữa máy bay mới cất
cánh nên cô quyết định đi thăm cha mẹ của mình.

-------

Sau khi chia tay mái trường thì Thanh Hà và Quỳnh Thư mỗi người đi một ngả và hẹn nhau chín rưỡi sẽ có mặt tại sân bay.

Bước chân đến những con phố nhỏ Thư thấy thật bình yên. Thế là cô đã được ở
đây hai tháng với sự dịu dàng của Đà Lạt, sự bận rộn của bạn bè và sự
vui vẻ của không khí nơi đây.

Dừng chân
bên chiếc ghế đá, cô lại nhớ đêm hôm đó. Cái đêm mà tên Quốc đã tỏ tình
với cô. Hôm đó cũng lãng mạn ra phết chứ nhỉ? Mà cô cũng thắc mắc, một
con người như anh mà cũng bày ra được cái trò sến súa đó thật kì lạ và
cũng không kém phần bất ngờ. Nghĩ lại cô bỗng dưng bật cười. Đặt chiếc
túi xách ra bên cạnh, cô ngồi xuống mà nhìn ra bờ hồ phía trước. Nước
trong hồ xanh màu mắt ngọc với những làn nước tinh nghịch chạy theo
nhau. Một vài ánh nắng nhỏ rơi nhẹ xuống làm cho làn nước lấp lánh màu
bạc. Màu bạc ư? Cô lại nhớ đến màu tóc ai đó vì cô mà thay đổi.

Cô không thể quên được buổi tối hôm đó sau khi về nhà. Cô đã lặng người và kể cho Thanh Hà nghe. Theo lời khuyên của cô bạn thân mà cô đã thử thay đổi cách suy nghĩ của mình. Có thể là cô đã sai, nhưng cũng không thể
trách cô khi cô đã hai ba tuổi. Ở độ tuổi đó cô cầ