Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323194

Bình chọn: 8.00/10/319 lượt.

i đi trường
học

Bà Chu ngây ra như phỗng sững sờ nói: “Vừa rồi người kia là, là... Cổ Việt Di?”

Trình Chính Khôi vui sướng khi người gặp họa đi đến bên cạnh bà Chu, cố ý hạ
giọng: “Vừa rồi bà thiếu chút nữa phá huỷ sự nghiệp của ông xã mình”, nói xong
cười lạnh một tiếng, rời khỏi phòng y tế.

Bà Chu kinh ngạc thở ra, bà đắc tội cha mẹ cơm áo của mình, thậm chí thiếu chút
nữa phá hủy sự nghiệp của ông xã..

Trên đường về nhà, Kim Bối Nhi vẫn phỏng đoán Cổ Việt Di về nhà sẽ đối phó cô
như thế nào?

Mắng cô một chút? Đánh cô một chút? Hay là tống cô ra khỏi nhà?

Bất tri bất giác, xe đã tiến vào gara, Cổ Việt Di nghiêng đầu, mặt không cảm
xúc nhìn cô một cái. “Về nhà rồi, còn không xuống xe?”

Kim Bối Nhi hoàn hồn lại từ trong ngạc nhiên, “Về nhà?”

Cổ Việt Di trừng mắt khi Kim Bối Nhi phản ứng chậm chạp, “Còn không xuống xe?”

Nghi ngờ nối tiếp nhau còn xoay quanh trong đầu, Kim Bối Nhi không thể xác định
hành động tiếp theo của anh, nghi ngờ liếc anh. “Chú còn muốn cho tôi vào nhà
chú?”

Cổ Việt Di tức giận trừng mắt nhìn cô, “Đây là nhà của tôi cũng là nhà em, còn
cần trải qua sự đồng ý của tôi em mới có thể vào sao?”

Nghe vậy, đôi môi cứng ngắc của Kim Bối Nhi chậm rãi cong lên một đường cong
xinh đẹp, lộ ra chút tươi cười ngọt ngào ngây thơ, đẩy cửa xe ra, giống con thỏ
nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy xuống xe

Nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, Cổ Việt Di tức giận đến không biết nên phản
ứng thế nào.

Anh đi theo xuống xe, “Công tắc trong nhà đều mở chứ?”

Kim Bối Nhi thông minh đương nhiên biết anh có ý gì, mở cặp sách ra tìm di
động, bắt đầu làm theo những gì anh dạy cô lúc trước, mở ra hết tất cả công tắc
trong nhà.

“Đều mở rồi.” Cô đắc ý bỏ điện thoại di động vào cặp sách.

Cổ Việt Di âm thầm quan sát cô, sự thông minh của cô đạt tới tiêu chuẩn của
anh, nhưng chuyện cô gây ra không ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận. “Không
tồi, dạy em một lần là hiểu được thao tác.”

Kim Bối Nhi quay đầu đối mặt anh nhếch miệng cười, cười khẽ chỉ vào đầu mình,
“Đừng xem thường chỉ số thông minh của tôi.”

Cổ Việt Di không để ý tới hành động cười khẽ của cô, xanh mặt đi vào trong,
“Vào nhà.”

Giọng điệu lạnh
lẽo kiên quyết của anh làm cho Kim Bối Nhi run run liếc anh một cái, vô tội chu
cái miệng nhỏ nhắn, dậm chân thật mạnh vọt vào trong nhà, xoay người đi về
phòng.

“Đứng lại!”

Một tiếng thét ra chấn động bước chân của cô, toàn thân Kim Bối Nhi run run một
trận theo, xoay người nhìn anh. “Còn chuyện gì nữa?”

Cổ Việt Di kìm nén tức giận trong lồng ngực, ngồi trên sô pha mềm mại xem xét
Kim Bối Nhi, trầm giọng nói: “Hy vọng em có khả năng giải thích tốt chuyện ngày
hôm nay.”

Giải thích? Cơn tức của Kim Bối Nhi lại lần nữa bị dấy lên, “Tôi không cần
thiết giải thích với chú.”

Hay cho một cô bé cứng cỏi! Cổ Việt Di lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô. “Tôi cho
rằng cần thiết, bởi vì chuyện này khiến cho tôi bỏ hết công việc đang làm...”

Việc này cũng muốn đổ cô? Kim Bối Nhi nghe xong cơn tức lại lớn hơn nữa. “Tôi
không mời chú đến trường học.”

Lửa giận của Cổ Việt Di nháy mắt dâng cao, cắn nhanh hàm răng khinh miệt nói
ra: “Nếu em có thể an phận thủ thường, tôi vốn không cần đến trường học.”

“Tôi không mời chú đến trường học.” Kim Bối Nhi vẫn giữ câu nói kia, thuận tiện
cho anh một cái nhìn khinh thường.

“Kim Bối Nhi...” Trong mắt Cổ Việt Di bắn ra lửa giận, cúi đầu về phía trước
nhìn cô chằm chằm. “Em nhất định phải chọc giận tôi sao?”

Kim Bối Nhi không chút sợ hãi ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt giận dữ của anh,
“Không phải tôi muốn chọc giận chú, tất cả tôi nói đều là sự thật, tôi cũng
không mời chú đến trường học.”

Bầu không khí trầm mặc, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Cổ Việt Di không nghĩ rằng tính tình cứng rắn của cô không hề thua kém anh, hai
người nếu vẫn giằng co tiếp như vậy cũng không phải cách hay.

Vì thế anh nghiêm mặt lạnh lùng tiến lên, “Chuyện hôm nay cứ quên đi, tôi hy
vọng sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Kim Bối Nhi liếc anh một cái, “Sẽ cố gắng”

Muốn dùng “Sẽ cố gắng” qua loa cho xong? “Tôi muốn nghe không phải sẽ cố gắng,
mà là nhất định.” Cổ Việt Di không hề nhượng bộ, muốn bắt ép Kim Bối Nhi gật
đầu.

Kim Bối Nhi nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng: “Nhất định.”

Chuyện này trong hoàn cảnh mỗi người nhường một bước miễn cưỡng giải quyết.

Cổ Việt Di giãn mày (lông mày) ra, “Tuy rằng hôm nay em không đi học, nhưng thi cử
cũng sắp đến, ở nhà vẫn phải ôn tập.”

Trên mặt Kim Bối Nhi bị ngạc nhiên, khiếp sợ che kín, hai vai nhún xuống, vẻ
mặt tội nghiệp nhìn Cổ Việt Di. “Hôm nay tâm trạng tôi đã tệ lắm rồi, không học
không được sao?”

“Không được!” Cổ Việt Di kiên quyết từ chối lời van xin của cô.

“Không được?” Miệng Kim Bối Nhi cong lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin.

“Khôn


pacman, rainbows, and roller s