Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323170

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

hỏi Cổ Việt Di: “Chúng ta cũng nên đi theo xem sao,
nếu thật sự nghiêm trọng...”

“Yên tâm, không chết được đâu.” Kim Bối Nhi gằng giọng nói.

Cổ Việt Di quay đầu nhìn Kim Bối Nhi gặp rắc rối còn chưa biết tỉnh lại, trong
lời nói rơi xuống một loại âm điệu nguy hiểm, “Cậu ấy tốt nhất là chưa chết, về
nhà xem hôm nay tôi tính sổ với em như thế nào.”

Kim Bối Nhi nhìn đôi mắt đen mang theo khí lạnh kia, trái tim lặng lẽ chùn
xuống.

Còn chưa tới
phòng y tế đã nghe tiếng khóc lớn thảm thiết của bà Chu.

“Sao con lại bị người ta đánh thành như vậy?”

Những lời này khiến Cổ Việt Di giật mình bỏ lại Trình Chính Khôi và Kim Bối
Nhi, bước nhanh hơn đi đến phòng y tế.

Đứng ở cửa phòng y tế nhìn Chu Thái Thường nằm trên giường, anh đầu tiên là
ngạc nhiên, thân hình của Chu Thái Thường so với Bối Nhi ít nhất to gấp đôi,
không nghĩ rằng một đá của Kim Bối Nhi khiến cho tên to con này phải lên giường
bệnh nằm?

Cổ Việt Di khó tin xoay người dựa vào bức tường ngoài phòng y tế, sức của đôi
chân Bối Nhi thật sự lớn như vậy? (#Ami: anh
cẩn thận coi chừng... *cười gian manh)


Trình Chính Khôi kéo Kim Bối Nhi đuổi tới, khó hiểu nhìn vẻ mặt Cổ Việt Di. “Cậu
ấy bị thương rất nặng?”

Cổ Việt Di ôm lấy bả vai Trình Chính Khôi, cố ý hạ giọng: “Cậu nhìn thì biết.”

Trình Chính Khôi nghi ngờ đứng ở cạnh cửa thò đầu nhìn vào phòng y tế, chỉ thấy
trong phòng có một cậu nhóc thân hình to lớn, nặng nề nằm trên chiếc giường nhỏ
tội nghiệp (đáng thương là cái giường nha), chiếc giường nhỏ bị ép tới chịu không nổi phát ra
tiếng ê ô ê ô.

Trình Chính Khôi rất muốn cười, kéo cánh tay nhỏ bé của Kim Bối Nhi, vừa nghi
ngờ vừa trêu chọc hỏi: “Người kia chính là Chu Đại Tràng đánh nhau với em?”

“Là cậu ấy.” Kim Bối Nhi không hề sợ hãi, ung dung thừa nhận.

Trình Chính Khôi không thể tin được nhìn Kim Bối Nhi, “Thân hình tên kia...”

Kim Bối Nhi khinh miệt châm biếm: “Coi được nhưng không dùng được.”

Lúc này bà Chu phát hiện bọn họ theo tới, nhất thời khó nén tức giận lao ra
ngoài phòng y tế, tóm chặt Kim Bối Nhi. “Cô giỏi thật, đánh con tôi thành như
vậy?”

Cổ Việt Di bực mình trừng lớn mắt, “Buông Bối Nhi ra!”

Bà Chu ngoảnh mặt làm ngơ tóm lấy Kim Bối Nhi không tha, “Anh nghĩ là anh là
ai, bảo tôi thả thì phải thả sao, các người nói xem phải bồi thường tiền thuốc
men và tổn thất tinh thần cho con tôi như thế nào?”

Cổ Việt Di không để ý đến lời nói được một tấc lấn một thước của bà Chu, căm
giận trừng mắt nhìn bà, lạnh lùng nói: “Tiền thuốc men chúng tôi chắc chắn trả,
về phần tổn thất tinh thần... Bà có làm quá hay không?”

“Con nhỏ chanh chua này đánh con tôi đến mức nằm trên giường, đã tổn thương
nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Thái Thường nhà tôi, bồi thường tinh thần là
đương nhiên.” Ánh mắt Chu phu vẻ như sắp phun ra lửa.

Cổ Việt Di rốt cục hiểu được ý đồ của Chu phu nhân, “Làm ầm ĩ nửa ngày, thì ra
là muốn lợi dụng việc con bà bị thương đến vơ vét tài sản của tôi?”

Bà Chu kêu la khàn cả giọng: “Đây không phải vơ vét tài sản, là bồi thường, ai
bảo con nhỏ thiếu giáo dục này đánh con tôi, muốn đụng đến con tôi sao không
hỏi ba nó là ai?”

Bây giờ tự nhiên chuyển đến ba của Chu Đại Tràng? Một chút lửa giận xẹt qua đáy
mắt Cổ Việt Di. “Xin hỏi ba của Chu Đại Tràng là nhân vật nổi tiếng cỡ nào?”

Kim Bối Nhi kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di, ngay cả anh cũng đổi giọng gọi Chu Đại
Tràng.

Kim Bối Nhi trong khoảng thời gian ngắn đã quên chính mình là người đang gặp
rắc rối, còn hí hửng trả lời: “Ba của Trư Đại Tràng chính là Trư Não (Đầu
heo)
, tổ tông cậu ấy là Trư Bát Giới.” (họ
Chu và từ Trư trong trư bát giới đồng âm)


Nghe vậy, Cổ Việt Di chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Kim Bối Nhi nói nhưng cũng không ngẫm lại bản thân bây giờ đang bị người ta nắm
ở trong tay, còn dám kiêu ngạo trêu chọc người ta, thật sự là một cô gái không
sợ chết.

“Cô nói cái gì?”

Bà Chu tức giận đến đỏ mặt, tay uốn éo nhấc lên, Kim Bối Nhi bị bà nhấc lên hai
tấc

Kim Bối Nhi kiễng mũi chân kêu ai da: “Buông, bà – bà mập này, nếu bà chọc giận
tôi, tôi sẽ tặng miễn phí một đá, cho bà với con bà làm bạn!”

Nghe thấy Kim Bối Nhi lại muốn đá người, Cổ Việt Di lắc đầu cảnh cáo Kim Bối
Nhi: “Không cho phép em đánh nhau nữa.”

Không cho phép cô đánh? Nhưng bây giờ là người ta đánh cô. “Cũng không thể để
tôi bị bà mập này bắt giữ chứ” Cô sắp không kiên nhẫn được nữa rồi nha.

Dám gọi bà là bà mập! Bà Chu vừa nghe không khỏi nổi trận lôi đình, “Để xem tôi
dạy dỗ cô gái thiếu giáo dục như cô thế nào”

Cổ Việt Di lập tức cất giọng cảnh cáo: “Đừng nói tôi không cảnh cáo bà trước,
nếu bà dám động một cọng lông tơ của Bối Nhi, tôi cam đoan đứa con bảo bối của
bà ngay cả giường cũng không thể nằm, không tin bà thử xem.”

Nghĩ đến con, bà Chu đành phải chịu đựng cơn giận, không dám hàn


Duck hunt