Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323075

Bình chọn: 8.5.00/10/307 lượt.

i
bị thương hay không?” giận thì giận, anh cũng không muốn nghe được tin tức cô
bị thương.

Trịnh Vũ Hi trực tiếp trả lời: “Có.”

“Là Bối Nhi sao?” Lòng Cổ Việt Di đột nhiên co rút lại.

“Là Bối Nhi làm người ta bị thương, cậu nhóc bây giờ còn nằm ở phòng y tế, nghe
nói phụ huynh của cậu ấy đang trên đường đến trường học, hiệu trưởng cũng mong
người giám hộ của Bối Nhi có thể đến trường học để giải quyết, nhưng tôi hiện
tại đang ở sân bay, có việc phải đi Hongkong, tôi cũng biết anh sợ chuyện của
Bối Nhi sẽ bị truyền thông bới móc, nhưng việc này phải giải quyết như thế
nào?” Trịnh Vũ Hi trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng không dám trực tiếp nhờ Cổ
Việt Di ra mặt.

Cổ Việt Di trầm tĩnh tự hỏi một lát, “Không sao, tôi đến trường học, cho dù như
thế nào, Bối Nhi bây giờ cũng là bà xã của tôi, tôi không lý do trốn tránh
trách nhiệm, cám ơn em cho tôi biết.”

“Vậy làm phiền anh rồi.” Trịnh Vũ Hi khéo léo nói cám ơn.

Cổ Việt Di ngắt điện thoại, đưa di động trả lại cho Trình Chính Khôi, lập tức
đứng dậy. “Bây giờ tớ đến trường học của Bối Nhi.”

Trình Chính Khôi khiếp sợ nhìn Cổ Việt Di, “Cậu thật sự muốn đích thân đến
trường?”

Căn bản không cần hỏi nguyên nhân Cổ Việt Di đến trường học, bởi vì theo tiếng
rống vừa rồi anh đã tìm ra manh mối.

Cổ Việt Di tức giận cười lạnh, “Đánh nhau với bạn học, trước mắt đối phương còn
nằm ở phòng y tế, cậu nói tớ có thể không đi một chuyến sao?”

“Nhưng nếu như bị truyền thông biết Bối Nhi...” Trình Chính Khôi bất an nhắc
nhở Cổ Việt Di.

“Đến lúc đó nói sau, ít nhất phải dẹp yên phiền phức này trước.” Cổ Việt Di đối
với bà xã tinh quái cũng không có phương pháp.

Trình Chính Khôi không nói hai lời đứng dậy theo, “Tớ cùng cậu đi một chuyến.”

“Được rồi, tớ thật sự cần phải có người bên cạnh, chỉ sợ đến lúc đó trái tim
của tớ sẽ gánh vác không nổi té xỉu tại chỗ.”

Trình Chính Khôi hé miệng cười, vỗ vỗ bờ vai của anh, “An tâm, tớ biết trái tim
của cậu luôn rất khỏe mạnh, với lại Bối Nhi bây giờ đang thời kì quá độ, chờ nó
lớn một chút sẽ thận trọng hơn.”

Cổ Việt Di chỉ có thể cười khổ mà chịu đựng, chuyện đó không biết phải chờ tới
năm nào, tháng nào, ngày nào.

Cổ Việt Di và
Trình Chính Khôi xuất hiện ở phòng huấn đạo của trường học, Trình Chính Khôi
thì ra mặt nói chuyện với hiệu trưởng, còn Cổ Việt Di hai tay khoanh trước
ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi đang cúi đầu ngồi trên ghế.

“Ông Trình, những chuyện có liên quan, tốt nhất chờ phụ huynh của em Chu Thái
Thường đến nói sau, trường học không thể làm chủ.” Thầy giáo uyển chuyển nói.

Thầy giáo trả lời không phải không có lý, Trình Chính Khôi đành ăn nói khép nép
hỏi: “Vậy xin hỏi phụ huynh của bạn Chu khi nào thì đến?”

“Tôi đã báo với phụ huynh của em Chu, bà ấy bây giờ đang trên đường, chắc sẽ
đến nhanh.” Thầy giáo mỉm cười đáp.

“Được, chúng tôi ở đây chờ một chút.” Trình Chính Khôi bất đắc dĩ trở về bên
cạnh Cổ Việt Di, “Thầy giáo nhất định phải chờ phụ huynh đối phương đến.”

“Biết rồi.” Cổ Việt Di lạnh nhạt trả lời.

Từ lúc anh và Trình Chính Khôi xuất hiện ở phòng huấn đạo, đầu Kim Bối Nhi vẫn
không ngẩng lên.

Cổ Việt Di cố gắng kiềm chế cơn giận dữ muốn dâng lên tới trong lòng ngực, nếu
không phải vì bây giờ có nhiều người như vậy, anh thật muốn ‘dạy dỗ’ cô thật
tốt.

“Bối Nhi, vì sao em ra tay đánh người?” Anh cố ý hạ giọng hỏi rõ nguyên nhân.

“Là Chu Đại Tràng khi dễ người trước.” Kim Bối Nhi vẫn không dám ngẩng đầu, cúi
đầu trả lời.

“Chu Đại Tràng?” Hai hàng lông mày của Cổ Việt Di nhíu chặt lại, trừng mắt Kim
Bối Nhi. “Không phải gọi là Chu Thái Thường sao?” (Đại
Tràng: ruột già, Thái Thường: to lớn, – chắc là vậy á, hai từ này đọc gần giống
nhau)


Anh không có nghe ra hài âm này? Kim Bối Nhi thấy buồn cười, ngẩng đầu lên bật
cười. “Chú không thấy là âm rất giống sao?”

Cổ Việt Di cuối cùng đã hiểu ý của cô, nhìn vẻ tươi cười không biết hối cãi
trên mặt cô, lửa giận trong ngực anh càng cháy càng mạnh, “Kim Bối Nhi!”

Kim Bối Nhi ngạc nhiên mở to mắt nhìn gương mặt tràn đầy tức giận trước mặt, sợ
tới mức lập tức không dám cười nữa, tiếp tục cúi đầu.

“Chu Thái Thường khi dễ em như thế nào? Khiến em tức giận đến phải ra tay đánh
người như thế?” Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Việt Di giống như có một tần sương
lạnh phủ lên, tiếp tục tra hỏi động cơ đánh nhau của cô.

“Cho dù Ông Trời cho cậu ấy mượn lá gan, cậu ấy cũng không dám khi dễ tôi.” Kim
Bối Nhi khinh thường châm biếm.

Vẫn không muốn nhận sai! Làm cho anh tức giận hơn là trong giọng nói của cô
chứa đầy kiêu ngạo cuồng vọng.

“Ý của em là cậu ấy không khi dễ em?” Cổ Việt Di tất nhiên cố gắng đè nén thanh
âm, nhưng trong lời nói có thể thấy rõ ràng sự tức giận của anh.

Kim Bối Nhi hình như cũng nhận thấy được anh tức giận, sợ hãi không dám đáp
lại.

“Ngẩng đầu


Pair of Vintage Old School Fru