
ức lại lớn hơn nữa. “Tôi
không mời chú đến trường học.”
Lửa giận của Cổ Việt Di nháy mắt dâng cao, cắn nhanh hàm răng khinh miệt nói
ra: “Nếu em có thể an phận thủ thường, tôi vốn không cần đến trường học.”
“Tôi không mời chú đến trường học.” Kim Bối Nhi vẫn giữ câu nói kia, thuận tiện
cho anh một cái nhìn khinh thường.
“Kim Bối Nhi...” Trong mắt Cổ Việt Di bắn ra lửa giận, cúi đầu về phía trước
nhìn cô chằm chằm. “Em nhất định phải chọc giận tôi sao?”
Kim Bối Nhi không chút sợ hãi ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt giận dữ của anh,
“Không phải tôi muốn chọc giận chú, tất cả tôi nói đều là sự thật, tôi cũng
không mời chú đến trường học.”
Bầu không khí trầm mặc, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cổ Việt Di không nghĩ rằng tính tình cứng rắn của cô không hề thua kém anh, hai
người nếu vẫn giằng co tiếp như vậy cũng không phải cách hay.
Vì thế anh nghiêm mặt lạnh lùng tiến lên, “Chuyện hôm nay cứ quên đi, tôi hy
vọng sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Kim Bối Nhi liếc anh một cái, “Sẽ cố gắng”
Muốn dùng “Sẽ cố gắng” qua loa cho xong? “Tôi muốn nghe không phải sẽ cố gắng,
mà là nhất định.” Cổ Việt Di không hề nhượng bộ, muốn bắt ép Kim Bối Nhi gật
đầu.
Kim Bối Nhi nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng: “Nhất định.”
Chuyện này trong hoàn cảnh mỗi người nhường một bước miễn cưỡng giải quyết.
Cổ Việt Di giãn mày (lông
mày) ra, “Tuy rằng hôm nay em không đi
học, nhưng thi cử cũng sắp đến, ở nhà vẫn phải ôn tập.”
Trên mặt Kim Bối Nhi bị ngạc nhiên, khiếp sợ che kín, hai vai nhún xuống, vẻ
mặt tội nghiệp nhìn Cổ Việt Di. “Hôm nay tâm trạng tôi đã tệ lắm rồi, không học
không được sao?”
“Không được!” Cổ Việt Di kiên quyết từ chối lời van xin của cô.
“Không được?” Miệng Kim Bối Nhi cong lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin.
“Không được!” Cổ Việt Di cứng rắn nhắc lại.
“Châm chước một lần cũng không được sao?” Kim Bối Nhi nhíu mày, dùng bộ dáng
nhu mì đáng yêu nhìn anh, hy vọng có thể giành được một tia thông cảm của anh.
Cổ Việt Di kiên quyết lắc đầu, “Không bàn bạc gì hết, lấy sách ra đây, tôi ôn
bài với em.”
“Chú muốn giúp tôi ôn tập?” Cô cảm thấy rất kinh ngạc, “Chú không trở về công
ty sao?”
“Hôm nay không đi làm, ở nhà giúp bà xã học bài.” Cổ Việt Di lạnh lùng nhìn cô.
Giúp bà xã học bài? Bà xã? Kim Bối Nhi hoang mang trừng mắt nhìn.
Xem bộ dáng ngẩn người ngu ngốc của cô, Cổ Việt Di bực bội nheo mắt, gầm nhẹ
một tiếng: “Còn không mau lấy tập sách ra.”
“A”, hai chữ “bà xã” mẫn cảm làm cho mặt cô đỏ bừng, “Được rồi, tôi đi lấy sách
ngay bây giờ”, cô xấu hổ đến mức chạy thật nhanh về phòng mình.
Sau khi bóng dáng của cô biến mất, ánh mắt Cổ Việt Di không còn sự lãnh lẽo,
chỉ còn lại cười khổ bất đắc dĩ.
Cô có phải quên bản thân đã lập gia đình rồi hay không?
Buổi sáng còn
hâm mộ chị họ gả cho ông xã dịu dàng săn sóc, ông xã của mình lại khủng bố cộng
thêm nghiêm túc: Kỳ thật cũng không tồi, thì ra anh cũng biết săn sóc.
Taxi đến cửa trường học, tài xế quay đầu nhìn Kim Bối Nhi. “Cô à, đã đến trung
học Phục Hưng.”
Tâm hồn Kim Bối Nhi thoáng chốc được kéo về từ trong trầm tư, “A!” cô lấy ra tờ
một ngàn vừa bỏ vào ví đưa cho tài xế, cầm lấy tiền thối bỏ vào ví lại, lập tức
đẩy cửa xuống xe.
Kim Bối Nhi đứng ở cửa, gặp bạn học Tú Tú và Mĩ Mĩ đang đi nhanh hơn và vẫy tay
về phía cô.
“Bối Nhi.”
Cô hứng thú suy yếu ngẩng đầu nghênh đón hai người bạn, mặt không chút thay đổi
đi vào trường học, Tú Tú và Mĩ Mĩ dùng tốc độ chạy nhanh trăm mét đến bên cạnh
Bối Nhi, chia ra đứng ở hai bên cô.
Mĩ Mĩ ôm cánh tay phải của Kim Bối Nhi, “Cậu thật ra có việc gì? Nghỉ nhiều
ngày như vậy.”
“Nói đúng đấy, cậu không ở đây, bọn tớ rất nhớ cậu.” Tú Tú nói theo.
“Các cậu nhớ tớ?” Trong mắt Kim Bối Nhi hiện lên nụ cười tà ác quỷ quyệt.
Vì chuyện kết hôn cô đã nghỉ năm ngày, nhưng không thể nói thật với bọn họ.
“Những ngày tớ không tới trường, chắc là không có việc gì chứ?” Kim Bối Nhi
dường như không có việc gì hỏi một câu.
“Cậu nói.” Mĩ Mĩ giao cho Tú Tú.
Tú Tú khó xử lại trả cho Mĩ Mĩ, “Cậu nói đi”
Kim Bối Nhi trái nhìn Mĩ Mĩ, phải nhìn Tú Tú một cái, hai người vội vàng trả
cho nhau ánh mắt thoái thác.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc này...”
Mĩ Mĩ và Tú Tú, trên mặt hai người đồng thời xuất hiện vẻ mặt muốn nói lại
thôi.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Kim Bối Nhi đã có chút không
kiên nhẫn.
Thấy Kim Bối Nhi giống như sắp tức giận, Mĩ Mĩ nén không được lửa giận đầy
mình, thở phì phì oán giận: “Chu Đại Tràng thật sự rất quá đáng.”
“Chu Đại Tràng? Cậu ấy làm sao vậy?” Kim Bối Nhi nhướng mày nhìn về phía Mĩ Mĩ.
Tú Tú gấp đến độ giành nói trước: “Chu Đại Tràng thừa dịp mấy ngày cậu không có
tới trường học, ỷ vào dáng người cao l