pacman, rainbows, and roller s
Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

mẻ, Đài Bắc lại có mưa to.

“Vũ Hi nói Bối Nhi từ nhỏ rất sợ sấm sét...”

Cổ Việt Di hoảng hốt, níu cánh tay Trình Chính Khôi, “Cậu nói Bối Nhi sợ sấm
sét?”

Trình Chính Khôi mở to hai mắt nhìn hành động đột ngột của Cổ Việt Di, “Không
chỉ như thế, nó còn sợ tối, miền bắc bây giờ đang mất điện...”

Cổ Việt Di kinh hoàng hít sâu một hơi, bỏ Trình Chính Khôi ra, một câu cũng
không nói vội vàng lao ra khỏi nhà họ Cao.

Trình Chính Khôi bị hành động bất ngờ của Cổ Việt Di làm hoảng sợ, vội chạy
theo. “Việt Di!”

Tiếng gọi kinh ngạc của anh và chiếc xe phóng nhanh cùng nhau biến mất trong
bóng đêm.

Dọc theo đường đi Cổ Việt Di không ngừng gọi vào di động của Kim Bối Nhi, Kim
Bối Nhi không hề nghe máy, càng khiến anh thêm lo lắng.

Anh đi vào sân bay nhỏ, bước nhanh đến quầy, vội vàng hỏi: “Có máy bay về Đài
Bắc không?”

“Rất xin lỗi, thời tiết Đài Bắc không tốt, tất cả chuyến bay đều tạm thời ngừng
bay.” Người bán vé khéo léo xin lỗi.

“Ngừng bay?” Cổ Việt Di hoảng sợ thở mạnh, “Bao giờ thì mới có thể khôi phục?”

“Điều này phải tuỳ theo thời tiết miền bắc.” Người bán vé lễ phép đáp lại.

Tùy theo thời tiết miền bắc? Vậy muốn kéo dài bao lâu?

Cổ Việt Di bất đắc dĩ cúi đầu suy tư một lát, từ Cao Hùng lái xe thẳng về Đài
Bắc, cho dù anh dùng tốc độ nhanh nhất cũng vẫn cần ba, bốn giờ...

“Thưa anh, bây giờ có máy bay về Đài Trung, anh có muốn đi không?” Người bán vé
nhìn thấy anh lo âu, vội vàng nhắc nhở anh có phương pháp khác.

“Lập tức bay sao?” Cổ Việt Di nóng vội hỏi.

Người bán vé cho câu trả lời thật khẳng định: “Lập tức bay”

“Được.” Cổ Việt Di không chút suy nghĩ gật đầu ngay.

Có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian hay bấy nhiêu, chỉ cần anh có thể trong
thời gian ngắn nhất trở lại bên cạnh Bối Nhi là được.



Đến Đài Trung,
Cổ Việt Di bao một chuyến taxi thẳng về Đài Bắc.

Khắp Đài Bắc một mảnh đen kịt, chẳng những mưa to, trên trời còn thỉnh thoảng
truyền đến tiếng sấm ầm vang. Vũ Hi nói Bối Nhi sợ sấm sét lại sợ tối, bây giờ
tất cả mọi thứ đều đã xảy ra, anh thật sự rất lo lắng cho Bối Nhi, càng hối hận
ngày nào không chọn cố tình chọn hôm nay xuống Cao Hùng.

Về nhà, may mắn trong nhà có nguồn điện dự trữ, mặc dù mất điện cũng không có
ảnh hưởng, Cổ Việt Di dùng di động mở cửa ra.

“Bối Nhi.” Cổ Việt vẻ mặt lo lắng kêu to.

Trong phòng khách không có tiếng đáp lại, anh bắt đầu đi tới, chậm rãi bước đi,
tìm kiếm bóng dáng Kim Bối Nhi khắp nơi. “Đáng chết! Bối Nhi, em thật ra đang ở
đâu?”

Cuối cùng, anh đi vào phòng Kim Bối Nhi, đẩy cửa ra la lên: “Bối Nhi?”

Kim Bối Nhi đang co rúm lại trong chăn nghe thấy tiếng gọi dồn dập của Cổ Việt
Di, vội vàng xốc chăn lên nhanh chóng nhảy xuống giường chạy về phía anh. “Ông
xã.” Cô ôm chặt lấy Cổ Việt Di, tựa đầu chôn trước ngực anh nước mắt lã chã. “Cuối
cùng anh cũng về rồi, hu hu...”

Cổ Việt Di cảm thấy đau lòng, biết cô bình yên vô sự anh mới yên lòng, ôm chặt
Kim Bối Nhi đang sợ hãi, anh không ngừng hôn lên tóc cô. “Anh xin lỗi, anh xin
lỗi, anh xin lỗi.” một tiếng lại một tiếng xin lỗi cũng không thể xóa hết ân
hận trong cõi lòng anh.

Kim Bối Nhi ôm chặt Cổ Việt Di, vùi đầu thật sâu trong ngực anh, tuyệt không
dám thả lỏng, sợ trên trời lại toát ra sấm sét làm người ta sợ hãi.

Quả nhiên, mới nghĩ, trên trời lại vang lên một tiếng sấm long trời lở đất.

“A!” Kim Bối Nhi hoảng hốt thét lên, ôm chặt Cổ Việt Di, hai chân nhảy lên,
giống như con gấu đang ôm chặt cây cổ thụ.

Cổ Việt Di đơn giản đỡ cô lên rồi ôm lấy cô, cho cô bám vào cổ anh, dịu dàng dỗ
dành cô như dỗ trẻ con: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Hai tay Kim Bối Nhi ôm lấy cổ anh, giọng run run nói: “Đừng, đừng,...Đừng đi.”

“Yên tâm, anh sẽ không đi đâu.” Cổ Việt Di dịu dàng cam đoan với cô.

Ôm Kim Bối Nhi đi vào phòng anh, hai chân Kim Bối Nhi từ đầu đến cuối không hề
buông xuống đất, Cổ Việt Di vui vẻ nhận lấy gánh nặng ngọt ngào này.

“Đêm nay ngủ phòng anh?”

Kim Bối Nhi không chút suy nghĩ liền gật đầu, “Chỉ cần anh không bỏ em, ngủ ở
đâu cũng được.”

Cổ Việt Di dịu dàng ôm Kim Bối Nhi đến bên giường, xốc chăn lên buông cô xuống,
sau đó kéo chăn lên cao. “Em nằm xuống trước.”

Vẻ mặt Kim Bối Nhi hoảng sợ, hai tay nắm chặt tấm trải giường bên cạnh, “Vậy
còn anh?” không phải muốn bỏ mặc cô chứ?

Sự nghi ngờ trên mặt cô làm cho Cổ Việt Di nhịn không được cười khổ, xổ áo sơ
mi ra, “Anh đi tắm rửa, lập tức trở lại với em.”

“Vậy anh phải nhanh một chút, em sợ...” Ánh mắt hoảng sợ của Kim Bối Nhi liếc
về phía ngoài cửa sổ.

Không cần nói, Cổ Việt Di biết Kim Bối Nhi sợ những tiếng sấm tiếp theo, vì thế
dịu dàng vỗ về gương mặt cô. “Tin anh đi, anh sẽ không bỏ rơi em.”

“A, vậy anh mau đi tắm đi, nhanh lên!” Kim Bối Nhi bất an lo sợ thúc giục anh.

Cổ Việt Di vì không