
lấy tay chống đầu, chăm chú nhìn di động trên bàn một lúc
lâu.
Anh lúc này đang làm gì? Họp sao?
Toàn bộ đầu óc đều là hình bóng của anh, hơn nữa không ngừng phỏng đoán bây giờ
anh đang làm gì?
“Rốt cuộc là việc quan trọng gì, không thể không tăng ca vào ngày nghỉ thứ
hai?” Kim Bối Nhi bực bội, hít sâu, hai tay để trên mặt bàn, mắt vẫn nhìn di
động trong tay.
Cô quyết định, nếu ở nhà không vui, không bằng tìm anh nói chuyện phiếm, có lẽ
lúc này anh cũng rảnh.
Cô quyết tâm, lập tức mở di động bấm số điện thoại, điện thoại nhanh chóng được
bắt lên, hình ảnh của anh lập tức xuất hiện trong màn hình.
“Bà xã.” Cổ Việt Di nhìn cô cười cười, lập tức cúi đầu nghiên cứu kế hoạch mới
trước mặt.
Kim Bối Nhi nhìn thấy anh, tim hơi loạn nhịp, nhưng thấy anh mới lên tiếng liền
vội vàng vùi đầu vào công việc, lập tức giận tái mặt, một bàn tay chống đầu
chăm chú nhìn người đàn ông trong màn hình. “Ông xã, em buồn chán quá.”
“Buồn chán?” Cổ Việt Di kinh ngạc, nhưng anh chỉ nhếch miệng cười cười, “Hôm
nay không muốn học bài?”
“Không muốn.” Kim Bối Nhi trả lời rất thẳng thắng.
Cổ Việt Di thừa dịp có chút rảnh rỗi, giương mắt nhìn cô, “Vậy em muốn làm gì?”
Kim Bối Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, lúc này anh không bắt cô tiếp tục đọc
sách, ngược lại hỏi cô muốn làm gì?
Cơ hội khó có được, cô nhất định phải nắm bắt thật tốt. “Em muốn ra ngoài một
chút.”
“Ra ngoài một chút?” Cổ Việt Di do dự nhíu mày, nhanh chóng đưa tay bóp trán,
nhìn cô.
Kim Bối Nhi lộ ra dáng vẻ buồn chán khổ sở, cố gắng tranh thủ sự thương xót và
yêu thương của anh, hành động kia đủ để lãnh giải thưởng Kim Mã. “Anh không ở
bên cạnh em học bài không vô.”
Sự thật là như thế, có anh học bài với cô, cô mới có thể tập trung đọc sách,
anh không ở bên cạnh, lòng của cô cũng đi theo bay ra ngoài.
Khoé môi Cổ Việt Di mỉm cười vui vẻ, “Được, hôm nay cho em nghỉ ngơi một ngày.”
“Thật sao?” rất khó có được, anh vậy mà đồng ý cho cô đi chơi một ngày.
“Hôm nay em sẽ làm gì?” Cổ Việt Di quan tâm lo lắng những gì cô sẽ làm.
Kim Bối Nhi suy nghĩ một chút, thật cẩn thận hỏi thử: “Em có thể đi đi dạo phố,
xem phim không?”
Nhớ tới lúc trước lừa anh một chuyện, hại mông của cô vô duyên bị đánh vài cái,
lần này cô không muốn chuyện xưa tái diễn đâu.
Cổ Việt Di không chút lo lắng gật đầu đồng ý, “Có thể.”
“Thật vậy chăng?” Kim Bối Nhi kinh ngạc, vẻ mặt tươi cười mừng rỡ như điên.
“Điều kiện duy nhất là, trước bữa tối phải về nhà cùng nhau ăn cơm, được chứ?”
Cổ Việt Di cực kì dịu dàng nói ra điều kiện.
“Được, có thể.” Kim Bối Nhi không chút do dự đồng ý.
“Vậy bữa tối chúng ta gặp lại.” Cổ Việt Di nhếch môi lộ ra nụ cười hiểu ý, lập
tức cúp điện thoại.
“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên hoan hô.
Khó có được một ngày nghỉ, Kim Bối Nhi nhanh chóng gọi cho bạn tốt Mĩ Mĩ, vui
vẻ nói: “Mĩ Mĩ, có rảnh không? Hôm nay tớ có thể đi chơi.”
Nhưng không may Mĩ Mĩ lại rầu rĩ không vui trả lời: “Hôm nay là sinh nhật mẹ
tớ, không thể ra ngoài.”
“Oh, không sao đâu, tớ sẽ tìm Tú Tú.” Kim Bối Nhi ngắt điện thoại, lại lập tức
gọi cho Tú Tú.
“Tú Tú, chúng ta cùng đi dạo phố xem phim”
“Nhưng bây giờ tớ không ở Đài Bắc, tớ cùng người nhà đến nam bộ.” Tú Tú bất đắc
dĩ thở dài.
“Uh, được rồi, chúc cậu chơi vui vẻ.” Giọng nói Kim Bối Nhi uể oải.
Khó có được một ngày nghỉ, ngẫu nhiên là bọn người Mĩ Mĩ không thể đi chơi cùng
cô, lúc này tựa như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến cô lạnh thấu tim.
Nhưng dù sao cũng là cô gái trẻ tuổi, cô nhanh chóng dẹp chán nản qua một bên.
Khó có dịp ông xã hào phóng cho cô một ngày nghỉ, cô thật sự không muốn lãng
phí cơ hội hiếm có này, mặc dù không có người đi với cô, Kim Bối Nhi vẫn quyết
định đi chơi một ngày, thư giãn tinh thần một chút.
Đeo túi xách lên, cô tiến về khu vực phía đông mình yêu thích.
Kim Bối Nhi giống như con chim nhỏ
vừa được thả khỏi lồng sắt, vui vẻ dạo phố, phấn khởi ngắm nhìn đồ trưng bày
trong tủ kính của những cửa hàng trên đường, bất luận là quần áo, giày hay là
đồ điện đều có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.
Cô chỉ đơn giản là ngắm nhìn hoặc dạo chơi một cửa hàng nào đó, dạo mệt thì tìm
một rạp chiếu phim đi vào, nghỉ chân một chút, ngồi máy lạnh, xem một bộ phim
mới.
Có điều, từ đầu tới đuôi cô không thật sự để ý bộ phim đó đang chiếu cái gì,
trong rạp chiếu phim nặng nề khiến cô chịu không nổi đi ra đầu tiên.
Tiếp theo lại tìm một quá cà phê ngoài trời, Kim Bối Nhi ngồi ở quán cà phê,
chán ngán khuấy ly cà phê đá trước mắt, đột nhiên cô phát hiện mình không hề
thích cuộc sống lãng phí thời gian này, lập tức đeo túi lên đến dãy phố đối
diện chuẩn bị kêu xe về nhà.
Đột nhiên, Kim Bối Nhi nhìn phía trước có một khối đá lớn sơn những chữ màu
vàng -- Công ty điện tử hữu hạn Hoàng Đỉnh.