
òng dòng dù vẫn còn đang say ngủ. Thì lão quan gia đã đứng ngay trước mặt.
-Thưa ngài! Biệt thự có khách!
Tôi đứng dậy, khoác trên người chiếc áo mỏng manh.
-Kẻ nào lại đến vào giờ này!
-Dạ thưa là bố mẹ của tiểu thư Lâm Minh Ngọc.
Dù đang cầm trên tay chiếc cốc, tôi vẫn không khỏi sửng sốt làm rơi chiếc cốc.
Tôi cay cú :
-Mày được lắm! Thằng khốn! Giờ mày tính biến nhà tao thành khách sạn ở không miễn phí à!
-Thưa ngài! Vậy có nên mời họ về không?
Tôi hét lên, gạt tất cả mọi thứ trên bàn :
-Nhốt hết chúng lại!!!
-Mày được lắm! Triệu Tử Lâm!!!
Không còn tâm trạng, tôi cần lên kế hoạch trả thù thằng khốn Tử Lâm ngay lập tức.
-Thưa ngài, có nên đưa công tử Hạo Thiên đến bệnh viện không?
Tôi bước ra khỏi phòng, khó chịu.
Việc của tôi không phải là lo cho thằng điếm ấy
Uke viết thư cho Seme đấy!
Vì đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, em chỉ thấy sợ, sợ cứ nhìn thấy bóng đêm mãi mãi. Không thể nhìn thấy nụ cười của anh, dù anh chẳng bao giờ cười với em cả.
Theo kế hoạch của Tử Lâm, em chỉ cần bảo vệ Minh Ngọc khỏi anh mà thôi.
Hôm nay cũng vậy, em ở trong phòng mà anh nhốt Minh Ngọc, giờ thì có thêm bố mẹ cô ấy nữa. Thường thì họ cứ chạy dong cả ngày trong biệt thự, chẳng ngôi yên bao giờ.
Ngày nào cũng vậy, anh chạy vào, lôi em đi. Nhưng lần này, khi anh chạy vào, anh tính đánh Minh Ngọc, em đã ngăn lại :
-Vu Chính! Em xin anh đấy!
Anh đã đẩy em ra :
-Im đi!!!
-Hồng Duyên! – Em hét lên và có vẻ như là anh đã dừng lại.
-Đừng có lúc nào cũng lôi em gái tao ra!!!
Hình như anh tiến đến chỗ em, lôi em lên.
-Hạo Thiên, cậu nói Hồng Duyên là thế nào? – Minh Ngọc bỗng lên tiếng.
-Không, đó là một bí mật liên quan đến Hồng Duyên thôi! – Em cố giải thích trước khi bị anh lôi đi.
-Vậy bao giờ anh Lâm… - Minh Ngọc tiếp tục hỏi trong vộ vọng.
-Cô sẽ ở đây cả đời, bị giam lỏng cả đời! – Anh lạnh lùng nói trong khi đóng của phòng, tiếng đóng cửa mạnh, gợi cái gì đó đáng sợ.
Anh tiếp tục lôi em đi, một nơi khá xa, đến khi dừng lại, em lai nghe thấy tiếng đóng cửa.
-Mày có vẻ là rất thích làm tao bực mình! – Anh lạnh lùng.
-Em không có!
-Thế sao?
Em biết, chuyện ấy lại đến, như thể chưa bao giờ kết thúc. Làm sao mà anh có thể nhẫn tâm đến thế, dù không có tình cảm, dù chẳng coi em là gì thì mong anh cũng có thể một lần nhẹ nhàng.
Đừng làm em đánh mất nụ cười của anh lúc chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Uke viết thư cho Seme đấy!
Vì đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, em chỉ thấy sợ, sợ cứ nhìn thấy bóng đêm mãi mãi. Không thể nhìn thấy nụ cười của anh, dù anh chẳng bao giờ cười với em cả.
Theo kế hoạch của Tử Lâm, em chỉ cần bảo vệ Minh Ngọc khỏi anh mà thôi.
Hôm nay cũng vậy, em ở trong phòng mà anh nhốt Minh Ngọc, giờ thì có thêm bố mẹ cô ấy nữa. Thường thì họ cứ chạy dong cả ngày trong biệt thự, chẳng ngôi yên bao giờ.
Ngày nào cũng vậy, anh chạy vào, lôi em đi. Nhưng lần này, khi anh chạy vào, anh tính đánh Minh Ngọc, em đã ngăn lại :
-Vu Chính! Em xin anh đấy!
Anh đã đẩy em ra :
-Im đi!!!
-Hồng Duyên! – Em hét lên và có vẻ như là anh đã dừng lại.
-Đừng có lúc nào cũng lôi em gái tao ra!!!
Hình như anh tiến đến chỗ em, lôi em lên.
-Hạo Thiên, cậu nói Hồng Duyên là thế nào? – Minh Ngọc bỗng lên tiếng.
-Không, đó là một bí mật liên quan đến Hồng Duyên thôi! – Em cố giải thích trước khi bị anh lôi đi.
-Vậy bao giờ anh Lâm… - Minh Ngọc tiếp tục hỏi trong vộ vọng.
-Cô sẽ ở đây cả đời, bị giam lỏng cả đời! – Anh lạnh lùng nói trong khi đóng của phòng, tiếng đóng cửa mạnh, gợi cái gì đó đáng sợ.
Anh tiếp tục lôi em đi, một nơi khá xa, đến khi dừng lại, em lai nghe thấy tiếng đóng cửa.
-Mày có vẻ là rất thích làm tao bực mình! – Anh lạnh lùng.
-Em không có!
-Thế sao?
Em biết, chuyện ấy lại đến, như thể chưa bao giờ kết thúc. Làm sao mà anh có thể nhẫn tâm đến thế, dù không có tình cảm, dù chẳng coi em là gì thì mong anh cũng có thể một lần nhẹ nhàng.
Đừng làm em đánh mất nụ cười của anh lúc chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Khi chỉ nhìn thấy màn đêm, em không thể phân biệt nổi, là ngày hay đêm, chắc là chỉ có nỗi đau thôi.
Những cơn nhức nhối không ngừng xâm chiếm.
Không thể cảm nhận được hơi thở của anh.
-Đúng, ngày mai, tao sẽ đem cô vợ bé nhỏ của Triệu Tử Lâm đến buổi đấu giá, tao sẽ bán đứt cô ta, làm cho thằng khốn đó sống dở chết dở! Ha ha! – Giọng anh vang lên trong màn đêm đen tối em nhìn thấy.
Chẳng hiểu sao, cơ thể em lại tự động bật dậy :
-Xin anh đấy! Dừng lại đi! – Em tha thiết, nhưng anh lại không hề hiểu.
-Im đi, mày muốn tao đánh thêm vài cái nữa khô