Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324480

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

sợ thằng đó sao?

Em không có lấy một chút đắn đo, bởi đó là sự thật :

-Vâng!

-Ha ha! Nhưng anh sẽ đánh bại nó! Em nghĩ anh của em là ai!

Em xin lỗi :

-Là một kẻ bại trận!

Đây thật sự là sự thật, anh sẽ thua, bởi anh đã bị Triệu Tử Lâm nắm chọn điểm yếu. Đó có thể là em gái anh, có thể là cô gái 4 năm trước, có thể là … Hạo Thiên…

Em không thể nói gì thêm. Em đẩy xe thẳng vào phòng Minh NGọc, cô vợ nhỏ của hắn, Tử Lâm.

Có thể anh đang rất khó chịu, giận dữ… nhưng…



Anh à, Triệu Tử Lâm. Chúng ta chia tay đi. Em không thể… không thể làm phiền anh thêm nữa. Chúng ta đến với nhau âu có thể coi bắt nguồn từ Tử Lâm. Nay đứa trẻ đáng thương đó đã không còn. Em cũng chẳng thể níu kéo anh thêm. Bởi anh vốn đến với em chỉ vì lòng thương hại, sự nhân hậu của anh mà thôi.

Hãy đợi nhé, một lúc nào chúng ta gặp nhau, em sẽ để anh nói lời trước, nếu không em sẽ là người mở lời.

Em cần phải buông tha cho anh, để anh đi tìm một cô gái khác, tốt hơn em. Hoặc là đi tìm cô gái 4 năm trước.

Bỗng, cửa mở, đã lâu cánh cửa này không được mở thật sự. Nội lần chốt khóa được mở ra, nó chỉ là mở kép, một khay đồ ăn được đẩy vào. Lúc ấy, ba mẹ em sẽ chạy ra, mang khay thức ăn vào.

>Sự thật, ba mẹ Minh Ngọc chạy xông tới, lúc đầu là hò hét đòi mở cửa ra, song khi thấy điều này là vô vọng, ba mẹ cô nhìn nhau, xông tới ngẫu nghiến khay thức ăn, chừa cho bát cơm trắng với quyết định hùng hồn : Tuổi của con, phải ăn cơm trắng mới tốt, dầu mỡ quá sinh bệnh.<

Đó là Hồng Duyên và Hạo Thiên. Thật sự là thoạt nhìn em không hề nhận ra Hồng Duyên bởi hình như cô ấy hơi “bự con” so với lúc trước.

Em đứng dậy, ngạc nhiên :

-Hạo Thiên, và…

-Hồng Duyên! – Hồng Duyên nhăn nhó, em thật vô ý.

Em chạy đến khi nhìn rõ và thấy Hạo Thiên ngồi xe lăn, mắt nhắm, trông rất xanh xao.

-Hạo Thiên cậu không sao chứ?

-Cô không hỏi tôi à, tôi vô hình à! – Hồng Duyên khó chịu, em lại một lần nữa thất lễ rồi.

-À, cậu, Hồng Duyên không sao chứ?

Em ngẩng đầu lên nhìn Hồng Duyên, cô ấy chẳng chịu cười, mặt cứ đanh lại. Ba mẹ đang ngủ nên em cũng chẳng muốn đánh thức.

-Có, chồng cô… à ổn… Mà Hạo Thiên không nghe thấy đâu, cậu ta vừa bị mù này, vừa điếc này… vừa què này…

Hồng Duyên làm em sợ.

-Làm sao lại ra nông nỗi này vậy? Trước cậu ấy chỉ không nhìn thấy thôi mà! – Em lo lắng.

-Là chồng… à, tai nạn…

Hồng Duyên, cậu ấy cứ ấp a, ấp úng sao ấy.

-Thôi… thôi ( Hồng Duyên phủi phủi tay) Từ bây giờ, tôi, Hạo Thiên và cô sẽ là đồng minh của nhau, cùng nhau ngăn chặn trận chiến đấm mãu giữa hai vị vua quyền lực nhất thế giới?

Hai vị vua quyền lực nhất thế giới? Em không hiểu!

_____ Bé mở một khảo sát xem nhân vật nào được yêu thích nhất "Bác sĩ bảo cưới" tổng thể đều là tùy hứng. Bạn nào cũng tùy hứng giống mình thì vào đây nhé ^<^



Chưa đến mùa xuân đâu em, mùa đông còn dìa lắm. Em chờ thêm một tí nữa thôi, kho mà cái lúc em không thể sống nếu thiếu anh, mùa xuân tự khắc sẽ về, bên anh, bên em.

Em là loài hoa nở rực rỡ khi mùa xuân sang cũng được, là mây trời xanh gợi ngây thơ cũng được. Anh chỉ cần là mặt trời, dù muốn hay không, em vẫn sẽ phải ở bên anh.

Anh của em á. Chồng của em á đang có một kế hoạch cực chất nha! Chất lừ!

Bây giờ, kể cả lời đòi chia tay của em, lúc bị phát hiện vụ bé Tiểu Lâm, anh cũng chấp hết, vì anh là chồng em, vợ thì không nên giận chồng những điều nhỏ, nhỏ như con kiến.

Nhưng bây giờ, có một trở ngại nhỏ nhoi.

Nhà chính, căn nhà to đùng mà em chưa đến bao giờ ấy, anh cũng chẳng để ý nó nằm ở vùng đất nào, nước nào nữa.

Thằng đàn em chạy vào, nói luôn cho em hay nó tên là Đản, họ tên đầy đủ thì anh quên rồi. Chốc sau, có khi anh quên luôn mặt nó, còn em thì mãi mãi anh không quên nha, yêu trọn kiếp luôn!

-Đại ca, tên Max King lại dở trò!!!

Anh không hề hút thuốc, anh chỉ cầm thôi, thật!

-Nó làm gì rồi?

-Nó dở trò cuống mất của chúng ta tập đoàn MG!

Anh nhíu mày, cái MG này cũng không lớn lắm, kế thì anh thừa nhưng anh đang bận nghĩ đến em.

-Điều tra về thằng đó, rồi xử đẹp đi!

-Nhưng… - Đản lắm điều, thực là nên sa thải mà.

-Sa thải nhé! – Anh lạnh lùng nói.

Chẳng cần nói thêm chi, thằng ôn con chạy thục ra cửa. Nó còn khôn vì trước khi đi còn biết hành lễ với anh.





Mày nghĩ rằng tao nhịn mày bấy lâu nay là vì sợ mày ư? Không hề, thằng khốn. Mày coi thường tao quá đấy, tao thề sẽ làm cho mày thân bại thanh liệt, rồi mày sẽ bò dưới đất, dập đầu cầu xin tao tha chết.

Điện thoại reo. Trong phòng không có lấy một người, tao ngồi trên ghế, nhấc điện thoại.

-Alo!

“ Đức ngài! Thuốc đã được hoàn thành, hiện đang được chuyển đến chỗ ngài”

Mày nghe