Polaroid
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324190

Bình chọn: 8.5.00/10/419 lượt.

ói câu, lên đường bình an, tâm tình của anh rốt cuộc cũng đẩy ra được sự lo lắng trong một năm mà xuất hiện ấm áp sáng sủa.

Anh rời đi năm thứ ba, hàng tháng Bạch Nhật Huyên vẫn nhận được quần áo anh gửi về. Nhìn tủ chán tủ quần áo đầy váy dài cơ hồ đã choáng luôn cả số váy ngắn, ngay cả cái đùi nhỏ của mình vì gai hoa hồng mà bị thương không ít, cô lại thay váy dài. Dần dà cũng phát hiện mình vẫn thích hợp với váy dài hơn, mỗi lần mặc lên đều rất ngọt ngào dễ thương. Cho dù lãng quên chúng sau một năm mới cầm lên, nhưng hơi ấm vẫn còn đó, vẫn rõ ràng như trước, thật giống như tay anh đang thắt nơ bướm đằng sau lưng cô. Anh xa tận chân trời mà lại gần trong gang tấc.

Khi anh rời đi, thành tích môn toán của cô trượt xuống rất nhiều. Không có anh phác thảo trọng điểm học, không có anh chữa hộ những lỗi sai, bây giờ mỗi ngày cô học toán phải dùng rất nhiều thời gian phấn đấu, thường thường lại thức đến khuya, lại không thể ngủ. An Như Nguyệt thường chờ cô đến mười hai giờ, chờ đến khi Bạch Nhật Huyên ngủ mới về phòng. Hai mẹ con rất ít khi có thời gian cùng nhau dạo phố, nhưng vẫn thường xuyên đi đến các hiệu sách.

Dạo gần đây Quý Hạo Nhiên rất ít khi đến tìm cô, bởi vì năm thứ ba này anh phải đến công ty hỗ trợ bố, càng ngày càng ra hình ra dáng một thương nhân hơn rồi. Anh ngẫu nhiên sẽ ghé trường xem cô thế nào, vẫn khiến một đám nữ sinh thét đến chói cả tai. Mỗi lần Từ Khả Hân đầy lửa giận trừng mắt thì chỉ xấu hổ cười cười, thậm chí bắt đầu cố ý mà vô tình lấy lòng Từ Khả Hân. Quan hệ giữa hai người bọn họ dường như có sự biến hóa vi diệu vô cùng. Đương nhiên, phương diện này Bạch Nhật Huyên không phải không có công lao.

Trong thời gian nghỉ hè Bạch Nhật Tiêu không trở về, cô lại tham gia những ngày học bù trường tổ chức, cũng không dư thừa thời gian để tâm tư nghĩ về anh nữa.

[1'>: “Xuất kỳ bất ý” là một kế trong Binh pháp Tôn Tử, nguyên văn “công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý” – tấn công nơi không phòng bị, đến nơi không ngờ tới.



“Bởi vì, mình yêu cô ấy.”

Đã rời khỏi cô ba năm, Bạch Nhật Tiêu vẫn giống những năm trước kia, hàng tháng tự mình làm quần áo gửi về cho cô. Anh không nói cho cô biết, bắt đầu từ mùa xuân năm cô mười lăm tuổi năm ấy, váy dài cô mặc trên người đều do anh tự mình thiết kế, tự mình cắt quần áo, tự mình may lại. Toàn thế giới chỉ có nàng mới sở hữu món quà độc nhất vô nhị này.

Thành tích trong học viện của anh vẫn ‘cầm cờ đi trước’. Đến năm thứ ba Bạch Nhật Tiêu xin làm nghiên cứu sinh chương trình học. So với người bình thường anh thông minh hơn, so với người bình thường lại càng chăm chỉ hơn, ngoại trừ mỗi ngày dành thời gian nhớ đến cô gái nhỏ, thời gian của anh cơ hồ đều chỉ dùng để học tập. Anh biết nghỉ hè năm nay cô muốn tham gia học bù những ngày nghỉ nên không trở về. Anh không muốn cô nhìn thấy mình lại cảm thấy không được tử nhiện, hơn nữa bản thân anh cũng phải rút ngắn lại thời gian học trong thời gian ngắn nhất.

Anh không đi tìm Chung Thi Âm, Chung Thi Âm lại chủ động đến tìm hắn. Cô đến căn nhà thuê của anh, nhìn anh đang may những phần vải cắt lại với nhau trong phòng ngủ tràn đầy khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhật Huyên, cô tự giễu hỏi một câu, còn yêu cô ta sao? Kiên trì đến vậy cho tình yêu này sao? Anh không trả lời, chỉ mời cô ngồi trong chốc lát lại tiếp tục vội vàng, hy vọng trước cuối tháng có thể gửi quần áo trở về. Trước khi cô rời đi, đã từ bỏ tự tôn của mình hỏi anh, có thể hay không cho em một cơ hội. Cô vẫn không do dự như trước, chúng ta, không có khả năng. Cô chảy nước mắt rời đi, không quay lại tìm anh lần nào nữa.

Ba năm sáu tháng, anh ở Boston xa xôi vì cô trong trường thi động viên cố lên, mà bản thân mình cũng đã chấm dứt buổi kiểm tra trước khi lên nghiên cứu sinh.

Khi trường đại học đã nghỉ hè, Bạch Nhật Tiêu trở về, mang theo quà cho cô chúc mừng thành tích mới, một số tiền lớn làm ra một cô nhóc công chúa, một con búp bê ngọt ngào giống hệt cô vậy. Một khắc vừa bước vào cửa lại thấy cô mặc váy dài của mình, anh vui sướng đến ‘dật vu ngôn biểu’ [1'>, tựa hồ như lại thấy được, cười dịu dàng, lại cho cô một cái ôm thật mạnh đầy khát vọng. Cô đặt bé búp bê anh tặng ở đầu giường, mỗi ngày nhìn búp bê giống mình như đúc đi vào giấc ngủ.

Trải qua vài năm lắng đọng lại, Bạch Nhật Huyên tựa hồ đã dần dần thả lỏng cảnh giác với anh, ít nhất bây giờ đang ngồi trong đại sảnh cùng anh. Cô sẽ không kích động muốn chạy trốn, mặc kệ việc cô cũng không dám nhìn anh. Đang chờ này dán bảng, cuộc sống bình thường của cô là mỗi ngày nhàn nhàn ngồi trong nhà nghe phong linh treo trên cửa sổ kêu đing đang vang vang, bắt đầu trong hư ảo mà muốn một tình yêu. Bạch Nhật Tiêu ít ra ngoài, luôn ở phía sau Bạch Nhật Tiêu bắt tay vào làm những đề trên trang web máy tính, pha cà phê. Anh thường xuyên đến Hoàng Đình quốc tế thực tập, làm quen với nghiệp vụ. Bạch Nhật Tiêu tính toán, muốn sau khi tốt nghiệp quay về nước tiếp quản sự nghiệp Tài chính.

Vào mùa hè,