Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323465

Bình chọn: 7.00/10/346 lượt.

n thuần rằng, Bạch Nhật Tiêu tuấn dật thâm tình như vậy, thực sự chỉ đang diễn thôi sao? Anh ta quá lớn gan, lại bộc lộ tình cảm như thế này, là vi phạm luân lý.

Ngày biểu diễn cho lễ Kỷ niệm thành lập trường đúng hẹn mà tới. Bởi vì là lễ kỷ niệm của một học viện quý tộc, nhà đầu tư, các thành viên trong ban quản trị trường đều đến tham gia, bao gồm cha mẹ của Bạch Nhật Tiêu, Chung Thi Âm và Quý Hạo nhiên.

Bạch Nhật Huyên lặng lẽ rời cánh gà, nhìn đến trong thính phòng đều đông nghìn nghịt đầu người, tâm cô đều bumg bumg kinh hoàng, khẩn trương tóm lấy tay Bạch Nhật Tiêu mà nắm thật chặt.

Bạch Nhật Tiêu cầm ngược lại tay cô, “Buổi diễn sắp bắt đầu, em không đi thay quần áo à?” Anh đã rất muốn xem cô thay trang phục anh đã vì cô mà chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.

“Anh~” Cô mềm nhũn nói, ý tứ đều là làm nũng, cô đã khẩn trương đến nỗi không muốn buông tay anh ra.

“Đi thay quần áo trước!” Anh bất chấp lời cầu cứu của cô, lôi cô vào phòng thay phục trang.

Cô không biết khi mình thay trang phục rồi cười mà xuất hiện trước mặt anh trai sẽ là cảnh tượng như thế nào. Cô làm như vậy, lại nhìn đến người nam sinh đương lạnh lùng mà si mê nhìn cô, trong mắt toát ra tình cảm, vừa phức tạp lại khó hiểu.

Cô tuy không có đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có thể bắt tâm của anh làm tù binh. Anh rất muốn bước tới, hôn môi cô, nhưng phải nhịn xuống, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để làm việc này.

“Rất được!” Anh dắt tay cô, ánh mắt đều là nhu hòa tán thưởng.

Còn cô thì vô cùng tự kỷ mà mà cười duyên trước khuôn mặt tuấn tú của anh, “Em cũng cảm thấy như vậy đó!” Anh trong cảm nhận của cô là thần, sự khích lệ của anh, so với lời khẳng định của bất cứ ai đều chân thật hơn.

Cô không phải là một cô nhóc có cảm giác không an toàn, rất nhiều lần nếu anh không nói, cô vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ phát hiện được. Cho nên đối với cô, anh mới đặc biệt như vậy. Anh không thích nói chuyện, nhưng mỗi lời của cô đều trả lời cả. Anh không thích ồn ào, nhưng khi cô tựa vào anh mà ghé vào tai anh nói đủ chuyện, anh đều lắng nghe chăm chú. Anh cũng cho cô cảm giác an toàn rất đủ đầy, khiến cô phải ỷ lại anh, rời không khỏi anh được nữa, sau đó dần dần chuyển sang một cảm giác khác ngoài tình thân.

An Như Nguyệt cùng Bạch Vĩ Minh khó khăn lắm mới đến được hậu trường, nhìn bảo bối của hai người.

“Mẹ!” Bạch Nhật Huyên vui sướng hét lên, rời khỏi vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu, chạy tới một vị phu nhân thoạt nhìn còn rất trẻ.

“Huyên Huyên”, An Như Nguyệt mở cánh tay ra chờ cô lao vào, “Đã lâu không gặp con, cho mẹ nhìn xem nào.” Bà kéo Bạch Nhật Huyên trong lòng ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cẩn thận mà dịu hiền, quan sát từng chút thay đổi một của cô con gái bảo bối.

Trái ngược với sự nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên, Bạch Nhật Tiêu lại có vẻ lãnh đạm hơn rất nhiều, biểu tình kia lạnh như băng, thậm chí là, chán ghét. Anh không gọi, cũng không vui sướng, chỉ im lặng đi tới chỗ ba người, ngay cả xưng hô cũng không thiết nói.

Ngoại trừ việc có khuôn mặt giống nhau, bọn họ cơ hồ không có tính cách tương đồng. Từ nhỏ, quan hệ giữa Bạch Vĩ Minh và anh không được tốt, gặp mặt cũng không nhiều lắm, cũng chẳng thể nói được gì hơn. Nhất là vài năm sau lúc Bạch Nhật Huyên trưởng thành, quan hệ khó khăn giữa hai người càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng đều có kết quả, đều hiểu lẫn nhau, nên có sự phòng bị.

“Anh trai nói, con rất xinh.” Bạch Nhật Huyên kiêu hãnh mà nói với An Như Nguyệt.

“Thực sự là rất xinh!” Bà xem con gái giống hệt một cô công chúa, thân thiết nói, “Anh trai có hay không chăm sóc con, còn con có nghe lời anh không?” An Như Nguyệt nhìn đứa con trai tuấn lãng trước mắt, mượn cớ hỏi chuyện liên quan đến anh. Bà cũng đã quen với sự lãnh đạm của anh như vậy, nhưng không hiểu vì sao lại như thế.

Bạch Nhật Huyên vô cùng thân thiết mà kéo tay Bạch Nhật Tiêu, “Con thực rất nghe lời nha, đúng không, anh?”

Bạch Nhật Tiêu rút cánh tay được cô ôm lấy, bọc lấy đầu vai cô, “Phải, thực nghe lời.” Anh cười nói.

Đối với sự thân mật của hai anh em, An Như Nguyệt nhìn mãi cũng quen, nhưng là Bạch Vĩ Minh trong lòng lại ẩn chứa sự lo lắng. Ở nhà này, cũng chỉ có ông cùng Bạch Nhật Tiêu hai người biết sự thật liên quan đến Bạch Nhật Huyên. Nghe quản gia báo cáo chuyện bên này, ông biết con trai mình đối với Bạch Nhật Huyên không chỉ là tình cảm anh em bình thường nữa. Ông rất nhiều lần muốn đem Bạch Nhật Huyên ra nước ngoài, nhưng cô không rời khỏi anh trai được. Mà mỗi lần nhìn đến ánh mắt như đang cảnh cáo của con mình, khiến ông không có biện pháp mà tách hai đứa ra, huống chi ông còn có đế quốc Bạch thị khổng lồ cần quản lí, không tìm ra đầu thời gian đối với quan hệ hai người, chỉ có thể nhắc quản gia chú ý nhiều hơn, phát hiện điều không đúng phải báo cáo. Cho dù sự thật không phải như mọi người đang thấy, nhưng Bạch Nhật Tiêu không phải nói cho An Như Nguyệt ch


Snack's 1967