Old school Easter eggs.
Bạn Gái Của Thiếu Gia

Bạn Gái Của Thiếu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323155

Bình chọn: 7.00/10/315 lượt.

ay sao mà lại mặc áo đôi thế kia! – mấy chị hét toáng lên.

Cả hai cùng giật mình nhìn xuống. Đúng
là vậy thật! Nó và Cold đều mặc áo màu xanh, tuy hình dáng trên áo không phải là hoàn toàn giống nhau nhưng nhìn qua thì chẳng khác nào áo đôi.
Chẳng lẽ là ý trời….

- Đi thôi nào! – trưởng phòng hối

Nhưng trong số những người có mặt ở đây chỉ có riêng Cold là đi ô tô, còn lại đều là xe máy.

- Giám đốc ơi! Hay là anh để xe ở ga ra công ty rồi đi xe với tôi cũng được! – trưởng phòng gợi ý.

- Không! Không! Tôi không đi được xe máy!

Câu trả lời của Cold khiến tất cả mọi
người kinh ngạc, trừ nó. Chẳng lẽ từ khi ra đời đến giờ giám đốc bỏ qua
giai đoạn xe máy mà đi thẳng lên ô tô luôn sao??? Còn nó thì lại nhìn
Cold, rõ ràng ánh mắt Cold có cái gì đó run sợ khi nhìn chiếc xe
máy….một nỗi đau lại nhói lên trong nó….

Nó đã uống bia khá nhiều, nhiều hơn rất
nhiều so với khả năng nhậu nhẹt của nó. Đơn giản vì nó đang buồn, Thoại
cứ trở về rồi biến mất, còn nó thì cứ mãi đau khổ, lại thêm sự xuất hiện của Cold càng khiến nỗi đau lớn hơn…

Nó đã say lúc nào không biết, say mèm và ngất đi……….

…………………

Thức dậy.

Đầu nó đau như búa bổ, nó trở mình rồi dần dần mở mắt…

Và nó nhận ra đây không phải là cái giường thân yêu của mình, một căn phòng xa lạ, nó đang ở đâu thế này???

Đang hốt hoảng chợt nó nhìn thấy khuôn
mặt Cold đang kề bên nó, anh ta đang ngủ trông rất thanh thản, nó đang
gối đầu trên cánh tay của Cold. Thế này là thế nào??? Nó hãi hùng vùng
dậy nhảy xuống giường.

Cold tỉnh giấc.

- Em dậy rồi à?

- Anh…anh….tôi đang ở đâu thế này??? – nó ôm đầu hốt hoảng.

- Ở nhà tôi!

- Tại sao lại là nhà anh chứ??? Tại sao??? – nó hét lớn.

- Em đã uống quá nhiều! Biết em từ lâu rồi mà tôi không nhận ra tửu lượng uống bia của em cũng ghê quá nhỉ???

Nó không để ý gì đến lời Cold nói, đầu
nó ong ong, những suy nghĩ đứt quãng hiện về, nó và Cold…trên chiếc
giường lạ này….là sao đây…

Như biết được những suy nghĩ “đen tối” trong đầu nó, Cold bật cười:

- Em đừng nghĩ lung tung! Cứ nhìn áo quần mà em và tôi đang mặc thì sẽ biết được rằng đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả!

Nó nhìn lại mình, rồi nhìn Cold. Đúng là thế thật, cả hai đang mặc bộ áo quần mà tối qua đi chơi với cả phòng.
Nó cũng không cảm thấy có cái gì “đặc biệt” hay “kì lạ” trên người mình
cả.

- Tôi muốn về! – nó nói lửng rồi chạy ra ngoài, dù sao cũng thật xấu hổ, nó đã nằm qua đêm trong nhà một người
xa lạ, mà lại là con trai, nó bỗng thấy có lỗi với Trần Thoại…nó vừa
chạy vừa khóc…

- Di! Đứng lại!

Cold đuổi theo nó, không kịp mang giày.
Cũng may nhà Cold nằm trong khu chung cư lớn, đường phố buổi sáng vắng
vẻ hơn nhiều so với đường trong thành phố. Nó chạy ngang công viên thì
bị Cold níu tay kéo lại.

- Anh làm gì thế??? Thả tôi ra! Đừng khiến tôi phải đau khổ thêm nữa!

- Em nói cái gì??? Sự xuất hiện của tôi khiến em đau khổ ư?

- Đúng! Quá đau khổ là đằng khác! Mối
tình đầu bé bỏng của tôi đã vỡ tan để lại vô vàn đau khổ, anh lại quá
giống cậu bạn trai quá cố của tôi, cứ mỗi lần nhìn thấy anh là hình bóng cậu ấy lại về, rồi tôi lại đau khổ. Không thể chịu đựng nữa rồi! tôi
không thể….

Nó giựt phăng tay mình ra khỏi tay Cold rồi chạy về phía trước…

======

Chia ly

- You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn.

Câu nói này…nó khựng lại…

Như một phản xạ, nó thốt lên:

- Đi về…

- Một mình?

- Phải…- nó nghẹn ngào

- Không được!

- Tại…tại…sao??? – nó khóc.

- Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi!

Nó quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của nó…

Cold chạy lại ôm chầm lấy nó, người nó cứng đơ không phản ứng gì…

- Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! rất nhiều you có biết không???

- Tôi không biết! tôi không muốn biết! – nó nức nở.

- Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi….

Lòng nó nhẹ tênh….những nỗi đau của năm
năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong nó, tim nó thắt lại….nỗi đau đỉnh
điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt nó vào lòng….hai chúng nó đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm
năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa…

Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi…

Á á á………….

Cold đẩy nó sang một bên, cả thân hình nó ê ẩm ….Nó ngẩng đầu dậy, Cold của nó…

Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình nó và Cold, nó hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy…

- Không thể như thế này được! không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Nó hét lên
khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình….

- Đừng để anh chết