
Chi không thích các anh chàng bảnh trai. Cô thích nhưng thuộc nhóm người nén tình cảm trong lòng, còn Tiêu Tiêu ngược lại, cô thuộc nhóm người hành động. Trong khi Trương Tĩnh Chi vẫn còn đang nhìn các anh chàng bảnh trai và nhỏ nước miếng vì them thì Tiêu Tiêu đã bước những bước dài về phía họ. Câu châm ngôn của cô là ” Anh có thích em không, nếu thích thì lại đây”.
Thế mà hai con người có tính cách trái ngược hẳn nhau ấy lại trở thành những người bạn thân thiết. Nói theo cách nói của Tiêu Tiêu, chính là chữ “sắc” đã đưa hai con người ở hai chân trời ấy sát lại bên nhau, điểm khác biệt duy nhất là ” tôi – Tiêu Tiêu là người phóng khoáng, còn Trương Tĩnh Chi là người nhốt mình trong sự them muốn”. Khi nghe những lời này của Tiêu Tiêu, Trương Tĩnh Chi chỉ muốn xông tới xé cái miệng có đôi môi đỏ như hoa anh đào và đầy gợi cảm của Tiêu Tiêu. Nhưng cô đã nén lại và chỉ nhếch mép nở nụ cười càng dịu dàng, thuần khiết và thục nữ hơn.
Ở góc phố có một quán cà phê rất tao nhã, hôm nay khách ở đó không nhiều, chỉ có một số đôi tình nhân ngồi lác đác ở các góc khuất. Vì sao có thể nhận ra được họ chính là tình nhân của nhau chứ không phải vợ chông? Thử nghĩ mà xem, có mấy đôi vợ chồng đã lấy nhau mà lại hẹn hò ở ngoài quán cà phê như vậy?
Trương Tĩnh Chi ngồi ở vị trí quan sát tường, một tay chống cằm, tay còn lại lắc lắc tách cà phê một cách lơ đãng. Chờ một hòi lâu, cô đưa tay xem đồng hồ, rồi ngao ngán thở dài, đã mười giờ mười lăm rùi mà Tiêu Tiêu vẫn chưa đến. Đến muốn hình như đã trở thành đặc quyền của các người đẹp!
Đang nghĩ đến đây thì cánh cửa kính bị đẩy ra, một cô gái trẻ trang điểm, ăn mặc rất mốt bước vào, cô có đôi mắt tuyệt đẹp cũng với chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi tuy hơi dày nhưng đỏ mọng, thêm vào đó là mái tóc quăn song to, buông dài nhưng càng làm tăng thêm vẻ mềm mại dịu dàng. Trôgn cô hiện đại nhưng không tầm thường, đẹp nhưng không tinh quái. Đặc biệt là chiếc váy bo sát người càng làm tôn thêm dáng người cao ráo mềm mại của cô, khiến cho tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều đổ dồn mắt lại.
Những người phụ nữ thì nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, đàn ông thì nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng và thèm thuồng lộ rõ. Có cô gái còn thò tay dưới gầm bàn véo một cái, khiến chàng trai phải xuýt xoa vì đau, rồi sau đó đưa mắt nhìn cô gái đối diện với vẻ bất lực.
Tiêu Tiêu chú ý tới tất cả phản ứng của những người xung quanh, mỉm cười đắc ý và đưa mắt nhìn bốn phía, khi thấy Trương Tĩnh Chi ngồi trong góc, cô bước thẳng tới rồi ngồi xuống đối diện với Trương Tĩnh Chi. Người phục vụ trẻ tuổi đã chờ sẵn ở đó và bước đến.
” Cho tôi giống như cô ấy.” Tiêu Tiêu nói với người phục vụ, rồi tươi cười nhìn Trương Tĩnh Chi, “Xin lỗi cô nương, tôi đã đến muộn”. Giọng nói của cô không có vẻ gì là áy náy.
Trương Tĩnh Chi nguýt Tiêu Tiêu một cái, lướt nhìn vẻ ăn mặc, trang điểm rất phong tình của Tiêu Tiêu, hỏi, ” Thưa người đẹp, hàng ngày cô cũng ăn mặc như thế này để đi làm sao?”
Tiêu Tiêu có vẻ không hiểu ý tứ của câu hỏi này, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo tinh tế trên người, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt như cười của Trương Tĩnh Chi, hỏi, ” Rất nghiêm túc, nhưng có gì không ổn à? Những chỗ cần che kín đều không hở hang!”.
Trương Tĩnh Chi vẫn không thèm để ý đến lời của Tiêu Tiêu, cô nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói, ” Mình thực sự khâm phục ông chủ của cậu đấy!”.
Dường như Tiêu Tiêu bị câu nói bóng gió của Trương Tĩnh Chi làm cho bối rối, cô không hiểu vì sao bạn mình lại nói như vậy, cô đưa mắt nhìn Trương Tĩnh Chi vẻ không hiểu.
Trương Tĩnh Chi nhìn Tiêu Tiêu với vẻ rất bình thản rồi nói từng tiếng một, ” Bởi vì ông ý có thể ngày ngày đối diện với một thứ hoàn mỹ đến thế này mà không đè cậu xuống bàn làm việc ấy mà!”.
Nghe câu này, Tiêu Tiêu sững sờ trong giây lát, rồi sau đó nói bằng giọng rất nghiêm túc, ” Làm sao cậu lại biết là không?”
” Phì….” Ngụm cà phê Trương Tĩnh Chi vừa nhấp môi phun ra, một vài giọt còn bắn qua bàn vương lên quần áo của Tiêu Tiêu, sau đó ho sặc sụa.
^^ okie, tớ sẽ rút kinh nghiệm . Tớ thích đôi Trương Tĩnh Chi và Uông Dụ Hàm hơn :”>
Tiêu Tiêu vội lấy tờ giấy ăn lau những vết bẩn trên quần áo, miệng mắng, ” Đồ quỷ, có cần phải kích động đến thế không? Bộ váy này của mình giá hàng vạn tệ đấy!”.
Người phục vụ ngồi ở bên, nhìn thấy thế vội bước đến, thấp giọng hỏi có cần giúp gì không. Tiêu Tiêu xua tay từ chối, rồi nhìn Trương Tĩnh Chi với vẻ dở khóc dở cười.
Một hồi lâu sau, Trương Tĩnh Chi mới cố nén được cơn ho, lấm lét đưa mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi, ” Cậu thực sự …cùng với ông chủ rồi?”. Nét mặt cô đầy vẻ sửng sốt.
Tiêu Tiêu lườm Tĩnh Chi bằng ánh mắt bất lực rồi đáp với giọng chưa hết tức giận, ” này, cậu ngốc thật hay cố ý giả bộ trong sáng ngây thơ thế?”
” Sao?”
” Cậu nghĩ mình là lọa người ấy á?” Tiêu Tiêu trừng mắt nói.
Cậu không phải là l