
yếu đuối của
anh, nó thích đánh nhau, cá tính lại rất ngạo mạn, không coi ai ra gì
ngoài những người nó thích. Y hệt cậu vậy.
- Tiếp đi, em vẫn nghe đây – Quân chồm người về phía trước, ánh mắt sáng lên như không giấu nổi sự tò mò
- Một hôm…nó chở anh đi ngang con hẻm vắng thì bất ngờ gặp cướp… – Vũ khẽ nhíu mày, tay siết chặt lại đến nỗi những đường gân hiện lên rõ nét,
rồi anh nói 1 cách khổ sở – nó đã đỡ cho anh nhát dao từ tên cướp k hốn
kiếp kia, và ra đi ngay trước mặt anh…
- Và trời mưa? – Quân lúng túng
Vũ im lặng gật đầu, bần thần những ký ức kinh hoàng khi xưa hiện về trong
anh…Tiếng thét thất thanh của Thiên Vinh hòa quyện vào tiếng mưa lạnh
lùng rơi…làm át đi những âm thanh khàn đặc vọng ra từ cổ họng của 1
thằng bé yếu đuối, đang bất lực kêu cứu… Rồi những khoảng thời gian vui
vẻ của 2 anh em kể từ sau đêm hôm đó, đã trở thành con dao hai lưỡi, cắm sâu vào trái tim anh mỗi khi anh bất giác nhớ về nó… Vũ luôn tự trách
bản thân vì anh yêu đuối nên không thể bảo vệ được em trai mình, vì anh
luôn trông chờ vào Thiên Vinh trong tất cả mọi chuyện…tất cả là tại
anh…! Phải, anh đã nghĩ thế…để rồi từ đó anh đem theo trong mình 1 vết
thương lòng thật lớn…và tự biến nó thành 1 “sát thủ tóc đỏ” mạnh mẽ,
quyền lực như ngày nay…Cơn mưa giờ đây trở thành 1 nỗi ám ảnh ghê sợ…sự
ra đi của người em mà Vũ vô cùng yêu quý, đã làm thay đổi toàn bộ cuộc
đời của anh…
Rồi giọng nói trầm ấm của Quân cất lên, cắt ngang dòng hồi tưởng khổ đau của Vũ
- Giờ thì em hiểu quy tắc số 4 do anh đặt ra rồi.
Vũ im lặng hướng đôi mắt suy tư sang cậu đàn em, rồi đột nhiên nói với vẻ rất nghiêm túc
- Đó cũng chính là lý do anh thành lập Killer. Huấn luyện những người như cậu trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt nạt được, nhưng đồng
thời cậu cũng phải biết bảo vệ người khác bằng chính sức mạnh của mình.
Hãy nhớ điều này, Bảo Quân! Quyền năng càng lớn, trách nhiệm càng cao.!
Quân cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe được những lời như thế này, ra Killer
không phải là 1 băng nhóm xấu xa như anh đã từng nghĩ…điều này khiến
Quân ngày càng tôn trọng Vũ hơn… nhưng vừa rồi chẳng phải vị thủ lĩnh đã đưa ra lời khen, đồng thời cũng như 1 lời dạy dành cho anh đó sao?. Và
thật kì lạ thay, đối với 1 thằng hay sĩ diện như Quân, đáng lẽ phải lấy
làm khó chịu trước những lời “dạy đời” của Vũ chứ…, thật ra… chẳng qua
Quân đã luôn mơ ước được nghe những lời dạy bảo tựa thế này từ rất lâu
rồi…
- Từ bé em đã luôn ước sao phải chi có 1 người anh trai khỏe mạnh để bảo vệ mình, nhưng khố n thay! Trời lại cho em 1 thằng anh chả
ra gì. Sự vô tâm của nó đã làm cho em biết mình phải tự mạnh mẽ lên,
không được trông chờ vào ai cả.
- Vậy hãy thể hiện đi.
- Sao?
- Trong trận đấu thăng thứ hạng sao vào Chủ nhật tuần này, 5 ngày nữa, ráng luyện tập đi. – Vũ nhếch mép, nhưng không ác ý.
- Chắc chắn em sẽ trở thành đội phó! – Quân đáp lại anh bằng ánh mắt và giọng điệu vô cùng cương quyết
Cùng lúc đó, 1 cô gái bước vào, khép vội cây dù đã ướt sũng, tay vuốt vuốt
mái tóc đã bị mưa làm cho rối bù… Quân nghển cổ lên, vẫy tay với cô nàng với vẻ rất thân thiết:
- Chị Vân.!!
Vũ giật mình, anh vội xoay người lại, hy vọng thằng nhóc này đùa mình, ờ mà nó có biết Vân và anh quen nhau đâu mà đùa với chả giỡn? Lẽ nào…định mệnh lại xắp đặt cho cả 2 gặp nhau vào 1 ngày mưa thế này…
Vân bước vào với mái tóc rối bù….
Vũ bất chợt cảm thấy không gian xung quanh anh như ngưng lại, tựa như
màn hình tivi bị bấm pause bởi 1 chiếc remote vậy.! Vân thản nhiên bước
đến, lảng tránh ánh mắt của Vũ vẻ như chưa nhìn thấy anh, nhưng trái tim cô thì sao có thể không trông thấy anh được cơ chứ? Khi nó cứ đập liên
hồi vì anh như thế này…
Vân ngồi xuống cạnh Quân, khoác vai cậu
em rồi trò chuyện rất vui vẻ, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh chàng tóc
đỏ đang ngồi đối diện, chống cằm nhìn chằm chằm 2 chị em. Nói thật, thái độ lúc này của Vân làm Vũ bất an vô cùng, dường như xen lẫn 1 chút hụt
hẫng nữa… thà là cô cứ tức giận túm lấy áo anh rồi hét lên như lần
trước, có lẽ anh sẽ thấy yên tâm hơn… Nhưng…!đây không phải là mục đích
của việc anh tránh mặt Vân sao? Ừ sao anh lại phải lấy làm lạ nhỉ…? Chỉ
là anh hơi hụt hẫng khi thấy cô không còn chạy về phía anh, lăn xăn như
chú mèo con khi xưa nữa…hạnh phúc đã thật sự qua đi rồi…
Cơn mưa
bên ngoài đang dần tạnh đi, Vân đứng phắt dậy, định vào quầy lấy món đồ
để quên rồi ra về. Quân khẽ gật đầu, cười tươi với cô thay cho 1 lời
chào, còn Vũ thì vội liếc sang chiếc đồng hồ đeo tay đã điểm 10g15 của
mình, rồi không chút lưỡng lự, anh nhổm người dậy, nắm lấy cánh tay Vân, nhẹ nhàng:
- Để anh đưa em về, đường khuya nguy hiểm lắm.
Lúc trước đây là chuyện bình thường đối với Vân, nhưng sau ngần ấy thời
gian xa nhau, đối diện với sự lẩn tránh và lạnh nhạt của Vũ, thì quả
thật bây giờ, anh làm cô ngạc nhiên…
- Khỏi đi… – Vân cố gắng nói 1 cách lạnh lùng t