80s toys - Atari. I still have
Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 7.00/10/303 lượt.

rong vẻ mặt bối rối

Vũ không đáp lại, vì đã biết rõ tính cách của cô nàng lì lợm này. Muốn cô
làm theo ý mình thì không chỉ dùng lời nói thôi được… Anh quay sang
Quân, nói 1 câu ngắn gọn :”Anh về trước” rồi kéo tay Vân bước ra khỏi
cửa 1 cách dứt khoát.! Còn Quân thì cứ trố mắt nhìn chằm chằm vào 2
người đang dằn co nhau như cố tìm cho mình 1 câu trả lời về mối quan hệ
của họ…

Đứng trước xe Vũ, Vân vẫn lì lợm không chịu leo lên xe,
lại còn hất mạnh tay Vũ ra, rồi dùng dằn bỏ đi… bất chợt ngay lúc đó, 1
chiếc ô tô bóng mượt màu đen lao như bay về phía Vân… hoảng sợ trước
tiếng kèn inh ỏi bất ngờ của nó, 2 chân cô tự dưng lại bị chôn chặt ngay trên làn đường dành cho người đi bộ và sững sờ nhìn vào luồng ánh sáng
chói lòa kia… rồi…

Nhanh như cắt, 1 hành động bất ngờ tựa 1 đòn
bẩy, giật ngược lại mớ ký ức hạnh phúc xa xôi…đã ngủ quên trong tâm thức cô… Vũ đưa bàn tay khỏe mạnh, ấm áp của mình kéo ngược Vân lại, rồi ôm
chặt vào lòng…xoay cô vào phía trong để đảm bảo an toàn cho cô…thấp
thoáng qua bờ vai rắn chắc ấy…cô có thể thấy chiếc xe ô tô màu đen lạnh
lùng vụt qua, để lại phía sau những làn khói xám xịt khó chịu… Vân khẽ
rùng mình khi nghĩ đến chuyện mình sẽ như thế nào nếu còn đứng đấy trong vài giây trước…?

- Em điên rồi hả??! – Vũ buộc miệng quát lớn

Vân đẩy anh ra, khẽ lùi về phía sau, ngẩng gương mặt vẫn còn thoáng chút đờ đẫn, thản nhiên nói:

- Anh cứ nắng mưa như thế này, tôi không phát điên cũng uổng. Thôi tôi về đây.

Chẳng nói chẳng rằng, Vũ chau mày vẻ tức giận rồi bồng cô đặt lên yên xe phía trước, còn anh thì ngồi ra sau, chồm người lên cầm tay lái… giống như
anh sợ cô sẽ nhảy khỏi xe nếu được ngồi sau vậy, à mà cũng đúng, cô là
cascaduer mà.! Vân bắt đầu đỏ hết cả mặt trước cái kiểu ngồi…kì cục này
của hai người…cô hét um trời lên…nhưng Vũ vẫn mặc kệ và phóng xe đi…

Nhà Vân khá gần đấy nên chưa đầy 5 phút là đã đến nơi. Vân đột nhiên ngồi
trầm ngâm trước Vũ, khác hẳn thái độ cáu gắt lúc nãy…rồi sau 1 tiếng thở dài, cô nói vẻ ngán ngẩm:

- Tôi ghét lý do khiến anh rời xa tôi, nhưng tôi ghét anh gấp mấy lần cái lý do đó. Vũ à, yêu anh làm tôi đau
đớn, ghét anh càng làm tôi đau đớn hơn, tại sao vậy chứ?

Vũ vẫn
im lặng như những lần anh giả câm với cô…chẳng qua là anh không biết nói gì cả…làm cô buồn như vậy thật sự anh cũng đau lòng lắm…

- Anh
cứ việc im lặng đi, đem theo cái lý trí chết tiệt trong cái đầu lạnh
băng của anh đến hết quãng đời còn lại đi – Vân bước chầm chậm xuống xe, nhìn thẳng vào mắt Vũ – tôi sẽ không chạy theo anh như 1 con ngốc nữa,
nửa năm qua đã quá đủ rồi Vũ à, tôi…quyết định rồi…

- Em quyết định gì?

- Kể từ bây giờ, tôi – Vân chỉ vào ngực mình – Khởi Vân, em gái kẻ thù của Killer, và cũng là kẻ thù của anh.!

- Vân à…! – Vũ chau mày, cảm giác khó chịu đến dương vô cực

- Như ý anh muốn thôi, không phải sao “sát thủ tóc đỏ”?

Vân lạnh lùng quay lưng vào nhà, đôi vai khẽ run lên, rồi lại dịu xuống… Vũ ngồi trên xe nhìn 1 cách buồn bã vào tấm lưng nhỏ nhắn ấy, rồi bất giác anh nhớ đến lần mà cô gọi thất thanh tên anh…nhưng anh không hề quay
lại…Vân đã gánh chịu cảm giác hụt hẫng đến não lòng vậy sao…?

Hân chạy như bay trên con đường đến quán bar Lacco trong 1 tâm trạng cực kì rối bời.! Khoảng 10 phút trước, Thùy vừa gọi cho cô với 1 giọng nói
lè nhè, sặc mùi bia rượu… và điều đó khiến cô hoảng hốt thật sự. Trời
ạ…! Từ trước đến giờ Thùy nào có biết đến những nơi ồn ào, hư hỏng như
thế này, tại sao bây giờ lại…? Thôi Hân không nghĩ nữa, điều quan trọng
bây giờ là cô phải đến đó thật nhanh và kéo Thùy về ngay lập tức.!

Hân chen lấn giữa đám người đang uốn **, giật giật, lắc lắc như điên cuồng; cố gắng căng đôi mắt to tròn trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo tìm cho bằng
được cô bạn thân…và rồi ở kia, phía quầy rượu, Thùy đang nốc từng ly
rượu nhỏ, trên eo cô nàng lúc này là cánh tay của 1 gã đàn ông… và không ai xạ lạ, gã đàn ông đó là…Khởi Sơn. Hân tức tối xông đến gạt tay Sơn
ra khỏi Thùy, chộp lấy tay cô bạn, quát lên:

- Cậu làm cái quái gì ở đây với tên này vậy hả??! Về ngay cho tớ.!!!

Nhưng Thùy phản ứng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của Hân, khác hẳn với
tính cách hiền lành, “dễ bảo” như mọi ngày, cô hất tay Hân 1 cách tức
tối, gào lên không thua gì cô bạn:

- Không!! Tôi không về! Gọi anh Vũ đến! anh Vũ đến tôi mới về!!

Hân trợn mắt lên kinh ngạc nhìn Thùy

- Sao tự nhiên lại đòi gặp Vũ? Cậu bị điên rồi hả??! tớ đã nói với cậu là anh Vũ có người yêu bao nhiêu lần rồi??!

- Người yêu anh ấy là cậu chứ gì? Giả dối!! sao cậu không nói cho tôi biết chứ.! – Thùy bật khóc

- Cậu…………..

Chợt Khởi Sơn xen vào, giọng nói khàn đặc vang lên rất khó nghe:

- Gia Hân đúng không nhỉ? – hắn đảo ánh mắt dê xồm nhìn Hân từ trên xuống dưới – lại quên chào khi gặp đàn anh rồi.

Hân lườm gã, vẻ mặt cau có không hề có ý muốn chào gã chút nào cả! nhưng
cái nội quy l