Bé Cưng Của Học Trưởng

Bé Cưng Của Học Trưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321952

Bình chọn: 9.5.00/10/195 lượt.

in đang canh chừng bốn phía, sẽ không có chuyện gì!"

Kỷ Ngạn Hiên khẽ gật đầu, cảm kích nhìn người anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

"Nếu thật sự muốn cám ơn, thì đem bộ xe thể thao lần trước tặng tôi đi!" Hiểu hắn muốn nói gì, khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Hạo lộ ra nụ cười trộm cướp, giọng điệu rất là than vãn.

" Đừng mơ tưởng! Theo đuổi vợ hết sức tốn tiền, cậu không biết sao?" Giọng điệu Kỷ Ngạn Hiên không cho thương lượng, xoay người đi vào phòng ăn.

"Bảo Nhi, ăn no chưa?" Hắn vụng trộm hôn lên môi cô một cái, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

"Sắc lang!" Cô đỏ mặt lên án hắn chơi xấu, khẽ gật đầu.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Giống như được ngợi ca vậy, hắn cười đến vô cùng vui vẻ.

Xe thể thao màu bạc một đường bay vèo, cho đến khi nhìn thấy một dãy tòa nhà màu trắng, hắn mới tắt động cơ.

"Bảo Nhi, đến rồi, xuống xe đi!"

"Ah? Tới bệnh viện làm gì vậy?"

"Dẫn em đến gặp một người!" Kỷ Ngạn Hiên thần thần bí bí nhìn cô.

"Người nào?" Cô không phải rất để ý, mà chỉ thuận miệng hỏi, nhân tiện tay đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống.

"Mẹ anh!"

"À? Phải . . . . . Là người mẹ sinh ra anh sao?" Lăng Bảo Nhi chuẩn bị bước chân ra thì chân dừng lại giữa không trung, giống như thấy quái vật há to mồm nhìn hắn.

"Ha ha ha! Bảo Nhi của anh, em muốn anh cười nhạo sao?" Hắn buồn cười nhìn bộ dạng không thể tin nổi của cô, "Rất tiếc, bố anh tương đối khiêm tốn, đời này cũng chỉ có một người phụ nữ, cho nên không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn về người mẹ đã sinh ra anh, không sai!"

"Ách. . . . . . Vậy một mình anh lên đi, em ở đây đợi anh!" Giống như ngoài xe có rắn độc thú dữ, bỗng chốc cô thu về bước chân chuẩn bị xuống, cấp tốc đóng cửa xe.

"Sao lại thế này! Chỉ là gặp mẹ anh, có cần khoa trương như vậy không?" Hì hì, Bảo Nhi của hắn đang xấu hổ, hắn cố gắng mềm mỏng thuyết phục, "Cô dâu xấu xí cũng cần phải gặp bố mẹ chồng, huống chi Bảo Nhi của anh một chút cũng không xấu xí, ngược lại còn vô cùng đáng yêu nữa!" Dứt lời lén hôn lên môi cô.

"Yên tâm, bố mẹ anh nhất định sẽ thích em, bởi vì con trai của họ, lại yêu em chết đi được! Đi thôi!"

Khuôn mặt Lăng Bảo Nhi đỏ bừng, mặc hắn ba hoa chích chòe, thái độ vẫn như cũ, liều mạng lắc đầu. "Còn chưa phải lúc á..., lần tới em sẽ gặp mẹ anh sau!"

Nhìn bộ dáng đó của cô còn có lần tới ư, đoán chừng ngay cả đi qua đây cũng không thể nào. Kỷ Ngạn Hiên tà tà cười, không để ý đến chống cự của cô mà mạnh mẽ ôm cô từ mui xe ra, đi về phía cửa chính bệnh viện. . . . . .

Đá nhẹ cửa phòng ra, chỉ thấy nằm trên giường bệnh là một phu nhân còn khá trẻ tuổi, có lẽ là được chăm sóc chu đáo, trên mặt vị phu nhân đó cũng không lưu lại dấu vết của năm tháng.

Dựa vào ghế sofa là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, ngũ quan hắn và Kỷ Ngạn Hiên giống hệt đến tám phần, đều giống nhau có một đôi mắt lam thâm thúy mê người, chẳng qua là, giờ phút này, đồng tử màu lam kia đang hung tợn nhìn chằm chằm vị phu nhân trên giường bệnh.

"A! Tiểu Hiên Hiên, con tới thật đúng lúc, mẹ đang bị thương, mà người cha xấu xa của con vừa nãy còn hung hăng mắng mẹ không ngừng, con xem, con xem, bây giờ ông ấy còn hung dữ trừng mẹ kìa!" Vị phu nhân nằm trên giường bệnh nhìn thấy có người tới, kích động ngồi dậy, lên án người khác hung dữ, tay còn chỉ thẳng vào tên tội phạm đó.

"Bà còn dám nói, ai bảo bà còn hành động liều lĩnh đi che đạn, nếu không phải là tôi phản ứng nhanh, bà cho rằng, bây giờ bà chỉ trầy da một chút, còn ngồi ở chỗ này nữa sao?" Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa đang chịu đựng cơn thịnh nộ, nhưng một lần nữa lại bộc phát, không vui nhìn phu nhân quát nhẹ, trong lời nói không che giấu sự quan tâm.

"Hừ! Rõ ràng là tôi cứu ông, lại vẫn còn ở đây kêu oa oa! Lão già này, không biết có ơn nên báo đáp sao!" Phu nhân không cam lòng rống lại, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông thay đổi lần nữa, vội vàng quay đầu nhìn ra phía cửa, đổi chủ đề, "Oa! Tiểu Hiên Hiên, trong lòng con là vật gì vậy? Trẻ con sao?"

Nghe vậy, Bảo Nhi xấu hổ đưa tay đẩy nhẹ lồng ngực hắn, muốn hắn buông cô ra, Kỷ Ngạn Hiên liền cúi người xuống đặt cô xuống đất, "Mẹ, người đừng kêu nhũ danh của con nữa!" Gương mặt tuấn tú thoáng qua một tia bối rối.

"Tiểu Hiên Hiên? Anh? Ha ha ha! Nhũ danh thật đáng yêu!" Bảo Nhi ở phía sau rốt cuộc làm đến nơi đến chốn, không biết lợi hại ngẩng đầu lên chế nhạo.

"Bảo Nhi, em có phải không sợ chết?" Tôn nghiêm người đàn ông không thể bị chà đạp, ánh mắt vốn tình cảm nồng nàn liền biến đổi, thay vào đó là mắt lam lạnh lùng tràn đầy nguy hiểm, trong giọng nói uy hiếp không thể coi nhẹ.

"Hắc hắc! Lần sau không dám, không dám!" Lăng Bảo Nhi cười mỉa hai tiếng, nịnh hót lấy lòng, chỉ sợ chọc giận sư tử đang ngủ mê, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

Phu nhân trên giường, hứng thú tràn trề nhìn hành động của hai người, rốt c


Polly po-cket