
r/>“Oh”-Cả sân trg ồ lên 1 tiếng. Câu hỏi này phải nói là dễ hơn cả dễ.
“Ngày rằm tháng 8 hàng năm đc gọi là Ngày Trung thu để phân biệt với
những ngày rằm khác trong năm và thể hiện điều đặc biệt của nó”
Phong đều đều trả lời, cậu ko nhìn giám khảo mà nhìn thẳng về phía nó,
thấy khuôn mặt nó tái nhợt nhạt, Phong hơi hoảng chút nhưng vẫn bình
tĩnh nhìn chị gái. Nó nhìn Phong rồi lắc đầu “Phong ơi là Phong, đừng có đùa vậy chứ? Em trai mình sao có thể làm việc hồ đồ thế này nhỉ?”
“Cậu bé, cách thức trả lời của cậu rất đặc biệt”
“Hiệu trưởng, ông đừng đùa dai như vậy có đc ko?”-Nó oán thán liếc về
phía Hiệu trưởng đang cười đến híp cả mắt lại. Phong thì ngây ngô cười.
Các câu hỏi khác đều diễn ra 1 cách khó khăn nhưng họ cũng vượt qua đc
với kết quả 5/10. Cuối phần thi, khối 9 tụt xuống đứng thứ 4, khối 7
vươn lên đứng 3 còn khối 8 vẫn giữ nguyên vị trí số 3 của mình. Vị trí
đầu tiên dĩ nhiên là của khối 6.
“Bây giờ, là phần thi cuối cùng. Mỗi đội hãy chuẩn bị cho mình 1 tiết
mục bất kì để thể hiện tài năng của mình về võ thuật. Đầu tiên xin mời
đại diện khối 6 sẽ bắt đầu”
Khối 6 biểu diễn 1 bài quyền thuật. Nó xem mà lắc đầu ái ngại cho nền võ học nước nhà “Đó chỉ giọi là múa quyền chứ sao gọi là bài quyền đc?”
Khối 7 khá hơn 1 chút, thể hiện 1 màn đấu kiếm hùng hồn. Cả 2 bất phân
thắng bại. Những chiêu thức mạnh mẽ, dứt khoát nhưng lại thiếu tốc độ và sự chính xác. Nó lại lắc đầu “Nếu đi thi đấu kiếm, e rằng họ đã thua
thảm hại rồi”
Khối 8 có vẻ thành thục hơn. Họ sử dụng bài võ với gậy theo lối ‘thiếu
lâm tự’ 1 cách bài bản. Tuy thế nhưng sức bật lên ko đủ, nắm gậy ko
chặt. “Nếu đánh thật thì họ có mấy cái mạng cũng chẳng thể sống đc”
Đến khối 9, khối lớp mà mọi ng chờ mong nhất. Lúc này mặt trời cũng dần
lên cao. Ánh sáng gay gắt chiếu thẳng trên sân trg nhưng phía sân khấu
lại hoàn toàn râm mát. Và điều hiển nhiên, mọi ng dạt gần về 2 bên phía
sân khẩu, chen chân đứng vào những chỗ râm nhất. Nó thì vẫn đứng đấy.
Lần này, chỉ có Phong cùng cô bé lúc nãy bước ra. 2 ng đều cầm 1 cây
kiếm, nhìn qua ánh sáng loé lên của cây kiếm, nó biết đó là kiếm thật,
hơn nữa còn là kiếm rất sắc bén, chỉ cần 1 nhát cũng có thể giết chết 1
con heo rừng.
“Thưa quý vị, mình muốn mời 1 bạn nữ lên để giúp mình hoàn thành phần thi này, các bạn có ai muốn lên ko nào?”
Phong cười như nắng ban mai khiến chúng nữ sinh lâm vào mơ mộng, những
cánh tay giơ lên rào rào. Phong cười rồi quay đầu lại với cô bé phía sau 2 ng nói gì gì đó rồi Phong lui về phía sau.
“Vậy xin mời bạn nữ đang đứng ở phía trc kia, ng đang cầm chiếc áo màu trắng kia ạ”
Lam Uyên nhìn về phía nó. Nó ngây ngốc tự chỉ mình
-Em đang nói chị sao?
“Vâng, xin mời chị lên trên này ạ”-Uyên cười hiền ‘dụ dỗ’ nó.
Phong thấy thế thì toát mồ hôi hột, cậu chàng đi lên cạnh Uyên nói nhỏ
-Này! Cậu định làm gì vậy? Sao lại chọn chị ấy?-Phong nhớ rằng chưa có nhìn thấy nó giơ tay nha
-Ai cũng thế thôi mà. Cậu đừng lo. Chị ấy ko bị thương đc đâu
“Ai lo cho chị ấy, mình là lo cậu bị thương đó”-Phong muốn nói nhưng lại ngại ko dám nói. Cậu lại tự an ủi mình “Dù gì thì Uyên cũng là ngôi sao võ thuật, chắc cũng ko bị thương nặng lắm. Chị cũng ko thích đả thương
ng khác mà”
Nó tiến lên rồi đưa chiếc áo cho Phong. Phong nhận lấy chiếc áo đồng
thời dùng ánh mắt lo lắng nhìn chị mình. Nó cười rồi kiễng chân nói nhỏ
vào tai Phong “Chị ko để cô bé bị thương đâu. Yên tâm” Nói rồi nó cười
cười cầm lấy thanh kiếm trên tay Phong tiến lên chào hỏi với cô bé mà ko thèm để ý tới Phong đang đỏ bừng mặt nhìn mình.
-Chị. Đừng có tự biên tự diễn suy nghĩ lung tung như vậy-Phong nói nhỏ rồi quay đi
-NGỐC! ĐỪNG HUỶ DUNG CÔ BÉ NHA
Đám bạn nó đồng thanh hét lớn lên từ phía dưới nó liếc mắt hừ lạnh nhìn đám bạn 1 cách khinh thường.
-Chào chị, em là Lam Uyên, lần này mong chị giúp đỡ-Uyên cười chào hỏi
nó nhưng nó chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết vì nó còn đang cố nhơ xem cô bé
tên Lam Uyên này là ai mà sao nó lại thấy quen như vậy? “Khoan đã, Lam
Uyên? Ôi trời”
-Ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên?-Nó hét lớn nhìn cô bé đáng yêu ở trc mặt.
Mọi ng cũng sửng sốt. Nhìn cô bé đáng yêu như thế, dễ thương như thế ai
có thể nghĩ tới đó lại chính là ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên chứ? Đám
bạn nó thì mặt cười càng rạng rỡ. Hằng ko biết lấy từ đâu ra 1 cái loa
quát lớn
“Ngốc! Đừng làm mất mặt Thành Thuỵ nha”
Hiệu trưởng thấy cô học trò ‘cưng’ xuất hiện thì cũng cười vui vẻ. Ông cầm cái micro lên cười hiền
“Lam Uyên! Cứ mạnh tay với cô bé đó đi. Đừng nhường. Cô bé đó cũng là thứ dữ đó”
-Hiệu trưởng. Nào có ai như Ngài kêu ng đánh học sinh của mình như vậy ko?-Nó oán hận nhìn Hiệu trưởng
Hiệu trưởng cùng đám bạn nó cười to, Quân ngồi ngay cạnh Hiệu trưởng
cũng mỉm cười vì vẻ mặt siêu đáng yêu của nó, Phong nhìn chị mình mà lắc đầu cười khổ “Chị đúng