
ham gia trò chơi cuối cùng.
"Oẳn tù tì... ra cái gì ra cái này! A ha! Tiểu Huyền Huyền
thua rồi! Tiểu Huyền Huyền phải đi tìm!"
"Được rồi, bắt đầu nào, một hai ba..."
Lăng Thần Huyền tự bịt mắt, quay người vào gốc cây, chúng tôi
vội vàng khom lưng đi tìm nơi trốn.
Haiz! Biết trốn đi đâu đây? ĐI xa quá thì không được, trốn gần
thì... chẳng có chỗ nào khó tìm cả.
A! Bên cạnh hồ nhân tạo có một cái hang nhỏ! He he! Tôi chui
vô chỗ này, tên khit ngố đó còn lâu mới tìm được.
Đúng lúc tôi đang đắc ý, gật đầu côm cốp thì một bóng người
xuất hiện lù lù ở cửa hang.
"Hơ! Bé Hựu Tuệ đấy à! Bé cũng nấp ở đây hả?"
"Oái! Thì ra là cậu! Giật cả mình! Làm tôi cứ tưởng là
Lăng Thần Huyền!"
"Nếu không phiền, cho tôi trốn cùng nhé!"
"Đợi đã... phải thu tiền cho thuê chỗ!" Tôi liếc
xéo tên Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, rồi đến bên cạnh tôi ngồi thụp xuống.
Cái hang này không lớn lắm, chỉ có một ngwoif thì rộng nhưng
có thêm tên Kim Nguyệt Dạ thì...
Hic.. Tôi nghe rõ mồn một nhịp thở của Kim Nguyệt Dạ! Tôi ngượng
ngịu, giả lơ bằng cách giấu mặt vào cánh tay.
"Mà này... Hựu Tuệ, Sun... đúng là bạn học hồi mẫu giáo
của cô hả?"
Ủa! Sao tên Kim Nguyệt Dạ tự dưng lại hỏi chuyện này nhỉ?
"Hình như thế..."
"Thế thì cô phải cẩn thận đấy!"
"Ơ, sao tôi lại phải cẩn thận nhỉ? Cậu đố kị vì Sun giỏi
hơn cậu à? Hay là cậu ghen?"
"... Hơ hơ hơ! Đố kị? Ghen? Làm gì có chuyện đó!"
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên quay phắt mặt đi.
Oái! Có lẽ tôi bị hoa mắt thì phải! Tôi vừa nhìn thấy hắn ta
đỏ mặt.
"Đúng rồi, Hựu Tuệ này, lần trước tôi có nghe tên đó kể
lại kỉ niệm hồi mẫu giáo với cô, chuyện đó là thật hả?"
"Không hẳn như vậy..." Tôi nhớ lại ánh mắt chân
thành của Sun lúc đó, bỗng lặng người đi.
"Không hẳn như vậy tức là sao?"
"Ừm... Tiểu Vũ đúng là cậu bé được yêu quý nhất trong lớp,
cô giáo và các bạn đều thích cậu ấy. Hồi đó tôi đã lấy hết can đảm để bày tỏ với
cậu ấy, nhưng kết quả lại..."
" Tiểu vũ...."
....
" Mình có thể làm bạn với cậu được không ?"
" Cậu là ai mới được cơ chứ ?Người vừa bẩn vừa
hôi!"
"Tiểu vũ đừng để ý con nhỏ đó !"
"Kết quả lại bị từ chối không thương tiếc..." Haiz,
nghĩ đến chuyện hồi nhỏ tôi thấy lòng đau như cắt.
"... Bé Hựu Tuệ, sao trước đây bé đáng thương qua vậy?"
Tên Kim Nguyệt Dạ hỏi tôi và cười rất quái đản.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Vậy mới nói tụi con trai chỉ là một
lx khỉ đột ngu si! Đồ khỉ hôi!"
"Này, bé Hựu Tuệ, bé giận thì giận nhưng đừng gào to thế,
bắn cả nước bọt vào tôi rồi!" Kim Nguyệt Dạ làm bộ vô tội, lấy tay áo chùi
mặt.
"Hừ, yên tâm, Hựu Tuệ này bây giờ khác xa ngày xưa rồi,
đặc biệt đối với lũ khỉ đột, nhất định phải di chúng dưới đế giày, vậy mới đã
chứ! Hà hà hà!"
"Oái! Hựu Tuệ, mặt bé trông khủng bố thế! Cảnh này mà bị
mấy tay nàh báo chộp được, đảm bảo sẽ được đưa lên trang nhất!"
"Grừ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu im miệng ngay!" Tôi nghiến
răng ken két, trợn mắt lên với Kim Nguyệt Dạ.
"Hơ hơ hơ! Bây giờ tôi đã hiểu, tính tình kì cục đó của
bé từ đâu ra! Không ngờ công chúa Tô Hựu Tuệ cũng có thời thơ ấu đầy bi
đát!"
"Hừ! Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng vội đắc ý! Cậu cũng là một
trong số các con khỉ đột đó! Hơn nữa lại là con khỉ đột tồi tệ nhất!"
"Ơ hay! Bé Hựu Tuệ, sao bé lại tính cả tôi vào trong đó
thế?" Kim Nguyệt Dạ chớp chớp đôi mắt " thỏ non".
"Sao hả? Bộ tôi nói sai sao?"
"Ha ha, Tô Hựu Tuệ, Dạ, tôi tìm thấy hai người rồi
nhé!" Đúng lúc tôi và tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ đang phồng mang trợn má
cãi nhau om sòm thì tên Lăng Thần Huyền từ đâu nhày xổ vào.
Híc! Ai bảo tôi và tên Dạ nói to quá...
Tôi trợn mắt với Kim Nguyệt Dạ, sau đó mặt mày ủ ê đi ra khỏi
hang.
"Á! Hựu Tuệ! Cả Dạ nữa! Hai người cũng bị tóm à?"
Tô Cơ vừa nhìn thấy tôi liền chạy ù đến, "Hiểu Ảnh giỏi vô địch! Đến giờ
chỉ còn mỗi Hiểu Ảnh là chưa bị bắt thôi!"
"Hai cậu có nhìn thấy Hiểu Ảnh đâu không?" Lý Triết
Vũ gặng hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Trời sắp tối rồi, con gái ở một mình trong công viên
không an toàn đâu, chúng ta mau đi tìm Hiểu Ảnh đi!" Lý Triết Vũ hơi lo lắng.
Nói cũng phải, Hiểu Ảnh lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, chưa
biết chừng lại bị kẻ xấu lừa vì một cây kẹo mút, mà bây giờ kẻ xấu đầy rẫy, Nam
mô a di đà phật, mong Hiểu Ảnh bình an vô sự.
Lời nhắc nhở của Lý Triết Vũ khiến tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng
không yên.
"Thế này nhé!" Lý Triết Vũ nhìn chúng tôi đề nghị,
"Tôi đi tới phòng phát thanh của công viên, nhờ họ gọi loa tìm người, còn
các cậu chia làm hai nhóm đi tìm Hiểu Ảnh".
"OK, cứ làm thế đi!" Mọi người gật đầu răm rắp.
Lý Triết Vũ khẽ gật đầu, quay người rời đi.
"Tô Cơ, chúng ta tìm phía này!"