
a xối xả. Châu khóc nhiều
đến nỗi, cô không còn phân định được đâu là nước mắt, đâu là giọt mưa
trên gương mặt mình nữa.
Nhất Bảo ra sức gào thét nhưng… Châu mặc kệ, cô bỏ ngoài tai…
“ Tất cả cũng chỉ toàn là những lời giả dối! Tôi chẳng tin!”
-Ngọc Châu! Em dừng lại đi! Nghe anh giải thích đã, Châu à!!!
-Cậu hiểu nhầm rồi Châu ơi! – Thoại My cũng gào lên, giọng khản đặc vì nó cũng đã khóc quá nhiều.
“ Hộc! Hộc! Mệt quá!” – Nó cắn răng, tay ôm lấy ngực trái, tim nó như
thắt lại, nó cảm thấy rất khó thở nhưng nó vẫn chạy lả đi từng bước.
Đầu óc nó quay cuồng, trời đất xung quanh như tối sầm lại tựa khi có
Nhật thực. Nó không nhìn thấy gì nữa… Nó không tài nào cân bằng được bản thân, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó gục ngã…
-Thoại My! Em làm sao vậy…!!! – Nhất Bảo hét toáng lên, hắn chần chừ chùn bước nhưng rồi cũng quay lại đỡ nó.
Ngọc Châu quay lại, thấy nó ngất xỉu. Trong cô dâng lên một cảm giác
tội lỗi tột cùng.Vội vàng, cô chạy lại chỗ bạn mình. Thật ra, cô cũng
không có ý gì trách gì nó. Cô chỉ trách Nhất Bảo thôi…
Nó ngất lịm nhưng đôi môi vẫn khẽ mấp máy:
-Châu à!...Cậu không nghe thấy anh ấy nói… là yêu tớ như một người em gái sao???
_______________________________________
Nó được Nhất Bảo và Ngọc Châu đưa về Biệt thự Hoàng tử.
Châu vẫn im lặng, không nói một lời nào cả. Cô cứ thế chăm sóc nó và sự có mặt của Nhất Bảo được cô coi như không.
Cô thay bộ đồ ướt sũng rồi đi lấy khăn chườm cho nó.
Nhất Bảo cũng không thể mở thêm một lời xin lỗi nào nữa. Hắn không giải thích vì hắn biết, ngay lúc này, dù nó có giải thích thế nào thì Ngọc
Châu cũng không nghe. Và nếu trong trường hợp là hắn, có khi hắn cũng cư xử như Châu vậy. Chỉ có điều, hắn tin chắc là hắn sẽ lắng nghe.
Chợt…
-Thiên Vũ… Thiên Vũ…
Nhất Bảo và Ngọc Châu cùng nhìn về phía nó. Thì ra chỉ là nó đang trong cơn mê sảng mà thôi.
-Đến cả lúc mơ Thoại My cũng chỉ nghĩ đến Thiên Vũ thế này… Tội cho cô
ấy! Giờ này cậu ta đang làm gì chứ… Chẳng phải là ở bên cái con nhỏ
Black Rose, Tiểu Hồng nào đó sao??? – Ngọc Châu nói, giọng buồn xen lẫn
với trách móc; gương mặt cô lúc này vẫn lạnh băng...
Nhất Bảo thở dài, nói nhẹ nhàng:
- Đúng là vậy, nhưng bây giờ ở đây Tiểu Hồng không có ai là họ hàng
thân thích. Thiên Vũ làm thế cũng đâu có sai… chỉ là cậu ấy đã thiếu
cương quyết…
Cả hai không ngờ rằng ngay lúc này đây, Thiên Vũ đang đứng ở ngoài và
đã nghe thấy tất cả. Lòng hắn chợt se lại nhưng cũng đành thế thôi. Ngọc Châu nói cũng đúng, Nhất bảo nói cũng đúng. Và trong chuyện này, có lẽ
người sai là hắn… Ngay từ đầu đáng lẽ hắn không nên quên Tiểu Hồng và
trót yêu nó chăng…?
Thiên Vũ vội bước vào trong phòng. Thấy nó bị ốm như vậy, hắn cũng đau
lắm chứ, hắn cũng xót lắm chứ nhưng hắn không thể như trước đây, chạy
xồng xộc đến bên nó và ở bên quan tâm chăm sóc. Thiên Vũ của bây giờ và
chỉ cách đây mấy hôm thật sự đã khác nhau lắm rồi… Vì Tiểu Hồng hắn buộc phải như thế.
Thiên Vũ bước lại cạnh giường nó, lấy tay đặt nhẹ lên trán nó. “ Cô ấy sốt cao quá!”.
-Sao mà Thoại My lại…
- Tại vì… - Ngọc Châu đang định nói thì Nhất Bảo vội đáp nhanh, cố tình cắt giọng cô:
-Cô ấy dầm mưa!
Thiên Vũ gật gù. Hắn nhờ cậy Nhất Bảo và Ngọc Châu vài câu chăm sóc nó. Sau đó lại lên phòng lấy vài thứ.
Nghe nói, Tiểu Hồng cũng sắp được xuất viện, sau đó sẽ uống thuốc theo
đơn và mỗi ngày lại dành thời gian để thực hiện vật lí trị liệu.
.
.
-Chào nhé, bây giờ tôi phải tới bệnh viện luôn! – Thiên Vũ chào sau đó vội đi ngay.
-Khoan đã! Tôi có chuyện cần nói với cậu! – Nhất Bảo nói rồi bước ra ngoài cùng Vũ.
-Có gì thì ra ngoài nói… Tôi phải cho Tiểu Hồng uống thuốc đúng giờ!
Ngọc Châu trông theo dáng hai người con trai. Cô chợt thấy mất lòng tin vào họ hơn bao giờ hết. Họ đã làm cho cô – cho bạn thân cô đau khổ biết nhường nào!
Tới cổng.
-Cậu định thế nào? Tiểu Hồng hay là Thoại My? – Nhất Bảo nói bằng giọng nghiêm túc hơn lúc nào hết. Hắn phải đứng ra làm cho rõ chuyện này.
-Ý cậu là sao???
-Cậu thừa hiểu ý tôi nói mà, Thiên Vũ. Cậu sẽ chọn ai? Tiểu Hồng hay Thoại My?
Thiên Vũ cười buồn, hắn dựa người vào cánh cổng, đưa mắt nhìn đi chỗ
khác – đơn giản là vì hắn không muốn nhìn vào cặp mắt hằm hằm của Nhất
Bảo lúc này.
-Đó cũng là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình nhiều lần rồi. Nhưng… vẫn chưa có câu trả lời!
-Cậu đừng làm người khác thêm đau khổ. Vì cậu mà Thoại My dường như đã
trở thành một con người khác! Cô ấy không thể vui cười dù mọi chuyện có
thế nào như trước kia nữa. Cô ấy đã đánh mất chính mình!
-Còn Tiểu Hồng… Cô ấy phải đánh đổi cả đôi chân!!! – Thiên Vũ gằn lên,
đôi bàn tay siết chặt lại. Không phải hắn bực bội gì ai, mà là hắn tự
trách bản thân mình, trách nhiều lắm.<