XtGem Forum catalog
Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210261

Bình chọn: 9.5.00/10/1026 lượt.

mồ luôn? Sự sống này bao nhiêu người muốn có, cậu chủ dễ dàng từ bỏ nó sao?

- Vậy tìm đi? Tìm 1 mục đích để ta sống đi!

- Em…

- Được gì… khi cuộc sống không còn ý nghĩa? Cô ấy nói đúng. Cách giải thoát duy nhất… là cái chết.

- …

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó. Ít nhất, ta còn có thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! Để… chuộc tội…

- Thì ra… cậu chủ đã biết hết rồi! …Tôi… xin lỗi…

….

- Ha ha! Cuối cùng cũng xong!

Khang có vẻ rất vui với bộ ghép hình vừa tự ghép xong. Chắc cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình bỏ thời gian mà làm những trò ngớ ngẩn và đau đầu này nếu không gặp Băng.

- Công nhận bỏ nhiều công sức làm 1việc, làm xong sẽ thấy rất thú vị –
Khang quay sang nhìn Băng – Mà chắc những người rảnh rỗi như em thì sẽ
thấy nó vô cùng thú vị rồi

- Em sao vậy, Băng!

Khang lay nhẹ người Băng khi thấy ánh mắt nhỏ như người mất hồn.

- Em khó chịu chỗ nào sao?

- Gì?

- Đầu óc em để đi đâu vậy? Ta thật sự muốn biết em đang nghĩ gì đấy!

- Gì cũng được! – Băng quay đi, nhìn chỗ khác, nhỏ cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.

- Mấy hôm nay em lạ lắm. Hay là tại hôm trước ta nghi ngờ em là gián điệp?

- Gián điệp! Thì là gián điệp đấy!! – Băng có vẻ bực bội. Nhỏ đứng phắt dậy và bước nhanh đi.

Nhưng đến gần cửa thì nhỏ khựng lại, vì có một vòng tay từ đằng sau đã ôm chặt ấy nhỏ.

- Ta xin lỗi! Xin lỗi! Đừng có giận mà.

Băng không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Rõ ràng có 1 nỗi khó chịu trong nhỏ, không hẳn vì căn bệnh quái ác.

- Có điều này ta rất muốn nói với em. Ta đã nghĩ khi ở trong ngục tù là
nếu còn gặp lại em, ta sẽ noi hàng trăm lần. Ta – yêu – em! – 1 động từ
có lẽ đã từng là khó khăn với Khang nhưng bây giờ cậu thấy thật dễ dàng
để nói ra.

- Nghe rồi!

- Nhưng ta muốn em nghe nữa. Ngày nào ta cũng sẽ nói. Nói, nói mãi đến
hết đời thì thôi. Giá mà em hiểu được ta yêu em nhiều đến thế nào. Còn
nhiếu hơn ta nghĩ nữa.

Cảm xúc trong Khang lúc này rất thật, Băng im lặng.

- Ta không cần em cũng yêu ta và yêu nhiều đến thế. Nhưng em hãy hứa với ta 1 việc… Đừng…đừng bao giờ phản bội ta, được không?

- …

- Thế gian này…ta căm ghét nhất là sự phản bội, căm ghét nhất!



Khu A. 7 h tối.

- Oaaa… Trông An cũng xinh lắm đấy!

- Ừ, không ngờ đấy. Trông như công chúa vậy, thích quá!

Thụy An quay 1 vòng trước gương, khẽ mỉm cười:

- Thật sao?

- Đúng mà. An trang điểm và ăn vận lên thấy khác hẳn!

An đang 1 một chiếc váy chiết eo, ngang đầu gối, 2 vai và tay làm bằng
ren, trông xinh xắn và nhẹ nhàng. Mái tóc luôn buộc túm lên cũng thả ra, xõa ngang vai. Mái tóc đen tuyền dày và mượt. Chính nhỏ cũng không nhận ra mình trong gương nữa.

- Nếu thêm vài đó trang sức chắc sẽ xinh hơn!

- Phải, phải! Để chị tìm coi có thứ nào không nhé!

An nhìn mình trong gương, nét tươi tắn đáng yêu của 1 cô gái mười tám,
đôi mươi còn hiện rõ nhưng suy nghĩ của nhỏ dường như chẳng còn trong
trẻo và ngây ngô của lứa tuổi ấy nữa.

- Thôi, không cần đâu. Em không quen đeo trang sức! Bé tới giờ các chị thấy em đeo hồi nào đâu chứ ?

- Ơ, thế cái nhẫn ở tay đấy là gì?

- Ukm, chật ních rồi mà không chịu tháo ra.

An nhìn xuống tay phải mình, nơi ngón giữa đúng là có đeo 1 chiếc nhẫn vàng gắn đá. Nhỏ đã đeo nó hơn 10 năm rồi…

- An! An!

- Chuyện gì vậy?

- Chị…

- Chị lại chưa đem đồ ăn tới cho cậu hai sao?

- Nhưng mà cậu hai cũng có ăn đâu, 2 ngày nay không ăn gì sất.

An nhíu mày, nhỏ đoán là do Chấn Khang đã trở về.

- Lần sau chị không được thế, để bây giờ em mang đến cho cậu hai!



Băng lang thang dọc các hành lang. Cũng lâu rồi mới có cảm giác này. Nhỏ đi không mục đích, suy nghĩ muốn tìm kiếm thứ gì đó đã bỏ quên nhưng
chính nó là gì nhỏ cũng chẳng đoán nổi.



Phòng 102

Choang!!!

Mặt gương trong phòng tắm vỡ toang ra vì 1 lực đấm rất mạnh. Mảnh kính
tung tóe. Tay Phong vịn lên thành bồn rửa mặt. Máu rớt tong tong xuống,
hòa với nước. Cậu đã cố bình tĩnh nhưng đã không chịu thêm nổi khi thấy
khuôn mặt mình trong gương. Tại sao lại giống y hệt? Tại sao không là
duy nhất? Hay thực ra cậu chỉ là bản sao của kẻ khác? Hay thực ra chỉ là vật thay thế?

Phong cay đắng nhận ra, nếu không có khuôn mặt đó, người con gái ấy… chắc chẳng bao giờ về bên cậu…

Phong bước ra cửa phòng, đôi chân cứ bước không suy nghĩ. Đầu trống
rỗng. Cơ thể như đang rơi. Đó là vì yêu sao? Yêu! Cái hố sâu hút dù đã
biết nhưng vẫn lao vào…

Tim Phong bỗng nhói lên, bàn tay giữ chặt ngực trái, chốc lát bỗng run
lên bần bật. Tưởng vết thương ở tay sẽ nhòa đi vết đau trong tim, nhưng
hình như không thể…

” Đừng tưởng dùng khuôn mặt đó thì có thể thay thế được Chấn Nam! ”