
ạch sắp diễn ra và kẻ thực hiện chưa biết nó là gì!
- Có lẽ ông chủ đã có dự tính trước cả rồi.
Reng… di động của quản lý chợt rung.
… Hắn cúp máy và thông báo với Khang bằng giọng hơi căng thẳng
- Ông chủ vừa về. Cho gọi cậu!
- Biết rồi, ra ngoài trước đi!
Sheely ra khỏi phòng, Khang đóng laptop
- Em nhớ ăn tối đấy, ta có lẽ sẽ đi lâu 1 chút
Cậu bước lại phía tủ âm, kéo tủ
- Chết tiệt, thứ gì thế này! – Khang khá bực mình vì tay vừa chạm phải
thứ gì trên thành tủ, như chất keo nhưng trong suốt như vô hình – Lũ
giúp việc vô dụng!
Khang thay áo sơ mi mới, rồi vội bước đi, không quên để lại cho Băng 1 nụ hôn lên má.
- Bye người đẹp!
hap 63
… Băng bước lại phía tủ âm, nhìn sát vào 1 mảng thành tủ. Chỉ đơn
giản là 1 lớp băng dính trong, sẽ in lại dấu vân tay rõ ràng khi chạm
tay vào thôi!
Thụy An đẩy cửa phòng 101, thản nhiên bước vào.
- Chào bạn thân, lâu rồi không gặp
Băng không ngạc nhiên khi An ở đây nhưng nhỏ hơi nghĩ ngơi vì An dám
trực tiếp vào phòng Chấn Khang nói chuyện với mình. An không ngốc tới
nỗi không hiểu được tính Khang.
- Thời gian ở bên cậu 2 thế nào? Chán rồi lại về bên cậu cả hả?
- Cậu muốn gì thì nói đi! – Đã đến lúc Băng nghĩ cần nói chuyện rõ ràng với An
- Được, nếu cô đã thẳng thắn vậy thì tôi nói luôn. Hôm nay, tôi muốn tôi và cô… cùng chết!
- Cậu muốn tôi chết đến vậy sao?
- Chẳng phải cô rất rõ lí do là gì?
- Cậu có thể giết tôi. Nhưng không phải bây giờ!
An bật cười đầy chế nhạo
- Đây là giọng của 1 kẻ sắp trở thành nạn nhân đấy à? Tôi nghĩ kĩ rồi,
thực ra cậu 3 đã chết thì tôi sống trên đời cũng không mấy ý nghĩa. Tốt
nhất tôi nên diệt trừ hiểm họa là cô! Rồi sẽ tự kết liễu mình!
An rút từ trong áo ra 1 con dao găm, mũi dao sắc và sáng loáng.
- Nếu có sống, tôi cũng chỉ là muốn trả ơn ông chủ đã cứu mạng thôi! – An đang từ từ tiến lại.
- Ông chủ? Cậu vẫn coi kẻ đó là ân nhân sao?
- Vậy không lẽ coi cha mẹ, những người đã bỏ rơi tôi là ân nhân?
- Lâm Chấn Đông đã nói vậy với cậu? Ông ta giả dối!!
- Im miệng! Cô là gì mà dám nói về ông chủ như vậy?
- Còn cậu không phân biệt trắng đen! Cậu sống đến giờ cũng chỉ để báo ơn cho kẻ đã… – Băng nghẹn họng, nhỏ không thể nói tiếp.
- Cô biết gì mà nói? Kẻ chỉ làm tổn thương người khác như cô thì lấy tư cách gì mà dạy đời tôi?
- An! Dừng lại đi! Cậu lạc đường rồi.
An lại bật cười thích thú. Nhỏ đứng ngay trước Băng. Và mũi dao hướng lên
- Đừng tìm cách để tôi không giết cậu…
- Đừng vậy nữa! Cậu không nhớ gì sao? Thật sự không còn nhớ gì sao?
- Cô điên à!! – Một tay An túm lấy cổ váy của Băng, tay kia giơ con dao lên
- Tại sao lại không thể nhớ gì chứ? Công viên Ruby? Siêu thị Palazi?
- Im đi! Và xuống Địa Ngục bây giờ!
Con dao giơ thẳng lên và…
- Hunter! Cậu là con gái…
Băng nghẹn họng lần nữa, vì lưỡi sao bằng cách quá nhanh nào đó đang kề
sát vào cổ nhỏ, tưởng chừng nhấn thêm chút nữa máu sẽ bật ra.
Băng không tài nào giữ bình tĩnh được trong lúc này… Nhỏ không biết rằng khuôn mặt An đang biến sắc thế nào, đôi mắt nhỏ giãn rộng chứa đầy nỗi
sửng sốt.
- Thụy An?
Cheng… con dao bị ném văng đi. Băng không đoán nổi An đang nghĩ gì…
An lùi dần, lùi dần…
- An! Nghe tôi nói hết đã!
- Im đi! Tôi sẽ trở lại và giết cậu sớm thôi!
Tay An chỉ về phía Băng và nhỏ nói gằn xuống từng chữ.
Băng chỉ kịp nhìn thấy chiếc nhẫn ánh lên trên ngón tay giữa của An. An đã quay phắt đi và lao ra ngoài…
Băng đứng như chôn chân xuống đất. Thái độ của An quả thực kì lạ. Khi
được nghe gì đó về thân thế của mình, người ta nếu không tin thì cũng
phải tò mò muốn biết.
… An bước từng bước nặng nề trên hành lang vắng. Bàn tay đeo chiếc nhẫn
xiết chặt lại, rất chặt. Nước mắt nhỏ đang trào ra, ngày càng nhiều.Nhỏ
vẫn mím môi và cắn chặt răng để không 1 tiếng khóc nào phát ra ngoài… Dù hành lang rất vắng và thực sự nhỏ đang muốn khóc nấc lên,gào lên nhưng
nhỏ vẫn đưa tay bịt chặt miệng…
…
Phòng làm việc của Lâm Chấn Đông.
Ông trùm ngồi trước bàn làm việc,
2 tay đan vào nhau. Căn phòng kín đã được kiểm tra và loại bỏ bất cứ
thiết bị nào có sóng thu âm hay sóng từ.Không 1 tên cận vệ nào được phép ở lại.
- Thế nào, các con? Đang tò mò về kế hoạch lớn sắp thực hiện chứ?
- Cha đang định làm gì vậy? – Khang lập tức lên tiếng- Giấu cứ như chúng con là gián điệp ấy!
- Không phải cuộc gặp lần này là bàn về chi tiết kế hoạch hay sao? Gián điệp? Không phải trong 2 con!
- Ý cha là khu biệt thự có gián điệp?
Lâm Chấn Đông khẽ nhếch mép cười.
- Sẽ sớm được biết thôi!
- Được rồi,những ý nghĩ linh tinh của cha dẹp đi. Nói cho con biết về