The Soda Pop
Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210010

Bình chọn: 7.5.00/10/1001 lượt.

xuống mình, quần áo (chắc chắn đã ám nặc khí ga) được thay bằng 1
chiếc sơ mi trắng dài rộng… Ngón tay Băng lần qua những chiếc khuy áo.
Đã có ai chạm vào nhỏ, rất nhẹ nhàng… Nhỏ dường như “thèm” cảm giác ấy,
rất nhiều.

Nhưng bất giác, Băng sững người. Nhỏ chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn.
Nhỏ đã quyết định “lộ diện” để điều tra được 1 kho hàng … toàn thuốc lá. Và nữa, sai lầm của nhỏ có thể dẫn đến nguy hiểm cho cả kẻ khác! Băng
bước vội xuống giường, lao ra cửa… Nhưng nhỏ khựng lại, một bàn tay đã
túm lấy cổ tay Băng .

- Em định đi đâu?

Giọng nói này làm Băng bỗng thấy dao động, nhưng nhỏ lập tức lấy lại lý chí. Nhỏ hất văng tay Phong ra

- Đừng có chạm vào tôi!- Và Băng quay lại đối diện với Phong. Ánh mắt
người con trai ấy nhìn nhỏ, trong 1 giây lát, đã làm tim nhỏ đập lạc
nhịp.

- Tại sao tôi ở đây?

- Đừng đi đâu cả. Em rõ mình đã làm những gì mà!

- Tôi nói bao nhiêu lần, anh còn chưa hiểu sao? Tôi khó chịu vô cùng mỗi khi thấy anh!!

- Em thực sự… ghét tôi đến vậy sao?

- Căm ghét!

- Em thực sự… không thể dừng lại sao?

- Tôi sẽ không dừng lại cho đến ngày đạt được mục đích cuối cùng!

- Mục đích ấy là gì?

- Tôi sẽ nói cho anh nghe sao?

- Giết tôi đi!

Họng Băng nghẹn lại, hơi khó khăn để nhỏ nói bật ra:

- Gì?

Bằng 1 động tác xoay tay đơn giản, một con dao găm từ trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay Phong . Cậu giơ nó trước mặt Băng :

- Nếu tôi chết, mục đích của em sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Chẳng phải em căm ghét tôi sao? Tự – tay – giết – tôi – đi!

Băng nhìn xuống, nơi con dao đang trong bàn tay Phong. Phải. Nếu Phong
chết, Lâm Chấn Đông sẽ không khác nào đại bàng gãy cánh. Nếu Phong chết, Băng sẽ không mất quá nhiều thời gian và công sức để thực hiện mục
đích- mục đích mà nhỏ nuôi dưỡng, lên kế hoạch, dùng mọi cách mọi thủ
đoạn để đạt được suốt gần 10 năm qua. Vì Phong mà nhỏ khó khăn để chạm
vào, vì Phong mà nhỏ có thể mất tất cả. Ngay từ đầu, nhỏ và Phong đã ở
trong 2 thế giới khác. Nhỏ có thể tự mình lấy đi mạng sống của người con trai đối diện không? Nhỏ đã nghĩ mãi câu hỏi ấy, và có lẽ lúc này, nên
có câu trả lời. Nhỏ đã quá nhiều lần tàn nhẫn, thêm một, có lẽ không
sao…

Băng từ từ đưa bàn tay mình lên, nhận lấy con dao từ tay Phong.

- Anh và tôi… quá khác nhau.

- Tôi biết!

- Ngay từ đầu đã biết, tại sao còn yêu tôi? – Băng ngước lên nhìn Phong, nhưng làm sao cậu có thể cho nhỏ câu trả lời. Vì tình yêu chưa bao giờ
có lý do cả.

- Nếu… có kiếp sau… còn yêu tôi… như lúc này không …

Băng đang giơ con dao lên, mũi dao sắc và sáng. Bàn tay cầm cán dao khẽ run khi nghe câu trả lời…

- Mãi mãi… và mãi mãi…

Tim Băng khẽ nhói lên, nhỏ cắn chặt răng, bàn tay cầm con dao xiết mạnh… Băng vẫn nhìn Phong và con dao trên tay nhỏ đang xé không khí… lao đi…

Chỉ thêm 1 tích tắc, con dao sẽ cắm ngập vào tim Phong!!

Nhưng!!

Mũi dao khựng lại! Bàn tay Băng run lên, xiết chặt lấy cán dao.

Thời gian như ngưng lại.

Chỉ thêm 1 tích tắc, nhỏ sẽ thật sự đánh mất người con trai ấy.

Là nhỏ chưa thể ra tay hay sẽ chẳng bao giờ có đủ dũng khí để ra tay? Là nhỏ sợ sẽ lấy đi sinh mạng con người hay sợ… sẽ mất Phong? Băng rối
loạn! Thật sự thấy rối loạn! Nhỏ quên rằng.. thời gian không cho con
người lựa chọn lần thứ 2…

Phập!!

Đôi đồng tử của Băng giãn rộng. Tim ngưng nhịp.

Nhỏ từ từ… từ từ nhìn xuống … Bàn tay Phong đang xiết lấy bàn tay nhỏ và… mũi dao đã cắm phập vào tim Phong!!!

Từ vết đâm, máu bắt đầu túa ra, rất nhiều, quá nhiều!

Cơ thể Băng cứng đờ. Bàn tay nhỏ buông ra khỏi con dao, và run lên từng
đợt… Lập tức, tay Phong xiết lấy cán dao và rút phựt nó ra… Leng keng,
leng keng. Con dao rơi xuống đất…

Máu túa ra nhiều hơn, ngày càng nhiều..

Băng vẫn chưa hết bàng hoàng, nhỏ cảm giác như trời đất xung quanh đang sụp xuống, như nhỏ đang rơi.

Bàn tay không dính máu của Phong đang cố đưa lên… có lẽ là muốn chạm vào làn môi mềm.

- Có 1 điều… tôi rất rất muốn thực hiện- Ánh nhìn của cậu dán chặt vào làn môi ấy…- Đó là… một lần… được thấy… em cười…

Ngón tay Phong chỉ chút nữa, chút nữa là chạm vào… nhưng không kịp. Đôi
mắt cậu từ từ khép lại… trên võng mạc, vẫn in rõ hình ảnh người con gái
ấy. Và Phong ngã phịch xuống…

Trước mắt Băng, một khoảng trắng mờ mịt và vô định. Nhỏ không còn cảm
thấy nhịp tim của mình. Mắt nhỏ dường như đã nhòe ướt… và dường như, nỗi đau trong nhỏ lớn tới mức, chính nhỏ cũng không thể cảm nhận.

Nhỏ sẽ mất người con trai ấy??

Nhỏ sẽ mãi mãi mất người con trai ấy???

Mãi mãi…

…..

- Chấn… Chấn Phong …

- Đừng… đừng rời bỏ em.. xin anh…

- Tỉnh lại đi! Tỉnh lại! Nhìn em đi… xin anh… đừng như vậy… em sai rồi… xin anh….

” – Nếu một ngày, anh phải giết em?