
bữa ăn ngon trong gia đình, cùng em tay trong tay đi chơi và cả cùng em chia sẽ những hạnh phúc…
Anh biết là em rất hận anh, nhưng anh mong em có thể hiểu được rằng..
Anh cần em! Anh cần em hơn bất cứ thứ gì, Khanh à!! -hắn
Từng lời nói của hắn thốt ra như nhát dao cứa sâu vào tim nó, gây ra
rồi lại xin lỗi, con gái ko đủ bao dung để tha thứ cho sự tàn nhẫn ấy
đâu.. Gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng vốn có nay lại ướt đẫm nước mắt, đôi vai nhỏ bé cần nơi nương tựa đang nấc lên từng hồi…
-Khanh à!! Đừng khóc… Em khóc anh đau lắm!! Ngoan nhé…đừng khóc!!
-hắn từ từ đứng dậy kéo tay nó quay về phía mình, ôm thật chặt, khẽ lùa
những ngón tay, đan sâu vào những sợi tóc, vuốt nhẹ nhàng…
-Hức…hức… Ai cho..hức…anh ôm tôi!?? Buông…ra!!! -nó nói, nước mắt vẫn ko ngừng rơi, đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng ko được, hắn ôm chặt
quá!!
-Ko cho cũng ôm!! Em khóc thế này mà anh ko ôm thì để thằng khác vào ôm thì chết!! -hắn cười nhẹ
-Oa…….. -nó oà khóc lên
-Ầy, đừng khóc mà!! -hắn
-Anh…xấu lắm!! Anh xấu tính…lắm Quân à!! -nó
-Ừ anh xấu lắm!! Đừng khóc nữa, anh xin em đấy!! -hắn vuốt ve
-……. -nó
-Này, đừng giận anh nữa nhé!! Muốn gì anh cũng chiều.. Chịu ko!?? -hắn
-….Dẹp…!! -nó nín hẳn (kinh nhờ :v)
-Ơ, thôi mà!! Tha lỗi đi!! 5 năm rồi mà, giận dai quá mau già lắm!! -hắn năn nỉ
-Dẹp, già kệ tôi!! -nó
-5 năm rồi ko ôm em nè, ko hun em nè, ko ngủ chung với em nè…anh nhớ lắm!! Tha cho anh đi!! -hắn
-……. -nó
-Đi mà!! Nha..nha… -hắn
-Ko là ko mà!! Anh nói nhiều quá, tôi về phòng!! -nó nói rồi đẩy hắn ra xa
-Vậy giờ em muốn anh làm gì thì em mới chịu tha lỗi cho anh!?? Em nói đi, anh làm hết!! -hắn
-Chắc ko!?? -nó bất giác quay đầu lại hỏi
-……*gật gật đầu* -hắn
-Muốn gì anh cũng thực hiện à!?? -nó
-……*gật gật* -hắn
-Khó cũng làm!?? -nó
-Khó cỡ nào anh cũng chơi tất!! -hắn
-Thế mai… đánh với tôi một trận đi!! Nếu anh thắng, tôi đồng ý tha thứ, còn nếu thua…dẹp nhé!!! -nó
-Ơ..sao khó vậy!?? -hắn
-Tôi về phòng, thuốc để trên bàn, cháo ở dưới bếp!! Tự lấy mà dùng…
-nó nói rồi bỏ đi một mạch ko thèm đếm xỉa gì tới anh chàng đang đứng
ngơ ngơ ngác ngác phía sau lưng mình
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
End chap 47 :* <3
Chap này Yuu dành tặng cho nhỏ hellenphantomhive nhá :3 nhờ nó mà Yuu
mới viết được mấy khúc hay :3 với lại nếu rảnh mọi người đọc thử truyện
của nó đi :)) nó viết đam mỹ hay lắm =)))
Nhớ vote rồi để lại cmt cho Yuu nhá :* :*
Chap mới ạ :”)
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ :* <3
♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔
Hắn mệt mỏi, bơ phờ nằm trên giường, suy nghĩ đến lời thách đấu của nó.. Rất phân vân ko biết nên chọn cách giải quyết nào cho hợp lí cả…nếu ko
đánh thì thế nào nó cũng ko chịu tha thứ, mà nếu đánh thì với cái tình
trạng bệnh tình hiện giờ của hắn thì thắng nó mới là lạ ấy… Thôi thì cởi đồ đi tắm giải stress trước đã rồi tính tiếp!!
Bệnh hắn thì vẫn chưa hết, tắm được hồi thì ngủ quên từ lúc nào mà
cũng chả hay.. Thế là khoảng 1 tiếng mấy 2 tiếng sau, một chàng trai với vẻ đẹp quyến rũ lòng người bước từ phòng tắm ra với bộ dạng ko thể nào
thảm hơn… Mặt đỏ hồng, hai mắt bụp xuống vì mệt mỏi, đi đứng loạng
choạng…. Vừa mới đỡ bệnh được cách đây vài tiếng mà lại đi ngăm nước..
KHÙNG chắc!! -_-
Trùm khăn quanh đầu, hắn bước xuống nhà bếp lấy nước uống thì gặp
Tuấn Anh, thấy bộ dạng là lạ của hắn thì Tuấn Anh cũng lấy làm thắc mắc, lấy tay chọt chọt rồi hỏi…
-Ê, đi đâu đây!?? -Tuấn Anh
-Uống nước… -ngắn gọn xúc tích
-Hôm qua có uống thuốc ko!?? Sao hôm nay thấy mày bơ phờ, mệt mỏi thế, hình như càng ngày càng nặng ấy!! -Tuấn Anh
-Nãy ngủ quên…. -hắn tay cầm chai nước, nói
-Ngủ quên thì càng khỏe chứ sao!! -Tuấn Anh
-Trong bồn tắm ấy!! -hắn
“Bốp…” -Thằng khùng!!!!!!!!! -Tuấn Anh ức chế, lấy tay đánh mạnh vào đầu hắn
-Ui đau!! Sao đánh tao!?? -hắn
-Tại mày ngu tao đánh cho đỡ ngu .______. -Tuấn Anh
-Sao chửi tao ngu!?? -hắn
-Mày biết chiều nay mày có hẹn làm vài trận với Khanh ko!?? .___. -Tuấn Anh
-Biết… -hắn
-Thế sao còn đi ngăm nước, thông minh quá vậy!?? Mày muốn thua à .___. -Tuấn Anh
-Tao ngủ quên mà!! -hắn cãi
-Tao ko biết đâu.. Mày làm sao làm đi!! Chiều nay 6h20′ đó con .___.
Giờ 3h10′ rồi, còn 3 tiếng 10 phút ấy, mày làm sao thì làm đi!! Tao…..
BÓ TAY!!! -Tuấn Anh
-…..Thuốc nằm nơi phương trời!?? -hắn
-…..*chỉ chỉ* trong tủ!! -Tuấn Anh
Lết cái thân tàn của mình lại gần tủ thuốc, hắn với tay lấy ngay hủ
thuốc cảm, thò tay vào lấy ra 2 viên rồi bỏ vào miệng, ực thêm miếng
nước… Hoàn thành xong hết thì hắn lại lết ngay cái xác của mình lên trên lầu, còn Tuấn Anh thì đứng một góc, khoanh tay rồi lắc đầu ngán ngẩm
cho cuộc đời của thằng bạn thân mình….
Về p