
Mạt, thế là một số khán giả lập tức quay người bỏ sang xem sân khấu bên kia.
“Hôm nay là lần đầu tiên Khả Hân chính thức biểu diễn trên sân khấu trước mặt khán giả đó! Khả Hân không chỉ sở hữu một gương mặt dịu dàng đáng yêu, cô còn có một giọng hát cũng ngọt ngào không kém. Chỉ có điều…”. Cô gái cố ý ngừng lại một lúc, nháy mắt bộ dạng làm tếu với khán giả đang từ từ kéo đến tụ tập phía dưới sân khấu, “Chỉ có điều vì đây là lần đầu tiên biểu diễn, Khả Hân có đôi chút căng thẳng lo lắng!”.
Khán giả cười ồ lên.
Tiếng cười đầy thiện ý.
Cô gái cầm micro trên sân khấu gật đầu vỗ tay, cao hứng nói: “Nào! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay chân thanh nhất đón chào Khả Hân! Nhiệt tình cổ vũ cho cô ấy!”
Tiếng vỗ tay vang dậy.
Khán giả phía dưới sân khấu hoàn toàn bị hấp dẫn trước giọng nói nhiệt tình đầy kích động của Hạ Mạt, ánh mắt họ chuyển từ sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội sang sân khấu quảng cáo kem dưỡng da chống nắng, cùng lúc họ vỗ tay cổ vũ cho sự xuất hiện của Khả Hân.
Ban nhạc chơi khúc dạo đầu.
Nụ cười rạng rỡ tràn đầy trên gương mặt, Hạ Mạt đưa tay phải về phía Khả Hân đang đứng bên sân khấu.
Mọi ánh mắt đều phải hướng theo.
Khả Hân dịu dàng ngọt ngào trong bộ váy công chúa bồng bềnh màu phấn hồng e thẹn đi ra sân khấu. Vào lúc này, sân khấu bên kia chỉ còn lại một vài khán giả nán lại tiếp tục xem Ngụy Nhân hát.
Trong chiếc Porsche.
Chiếc nhẫn hồng ngọc giữa ngón tay Thái Ni lấp lánh, ánh mắt anh ta không rời Hạ Mạt đang yên lặng đứng một góc sân khấu xa xa.
“Một cô gái thông minh!”, Nhã Luân khen ngợi, “Cô ta sử dụng cách có hiệu quả trực tiếp. Cái kiểu rao mời này thu hút được sự chú ý của khán giả rất tự nhiên, không gượng gạo mà lại động lòng người khiến khán giả không thể không có sự yêu thương trìu mến, cũng không đến nỗi ép buộc chờ đợi một Khả Hân xuất hiện phải cực kỳ xuất sắc”.
“Đích thực là một cô gái thông minh”, Jam phụ họa, “Tránh lúc Phan Nam đang biểu diễn, nhân lúc thực lực bên đó đang suy giảm mới giới thiệu Khả Hân lên sân khấu, cô ta cũng biết nắm thời co đấy chứ”.
Nhã Luân tự dưng nghi ngờ: “Sao cô ấy không lên biểu diễn nhỉ? Đây là thời cơ tốt, cô ấy nhân lúc này lên biểu diễn không tốt hơn sao?”
“Có lẽ bản tính cô ấy tốt bụng”, Jam vừa nói vừa lắc đầu. Bao nhiêu năm qua làm việc trong làng giải trí, Jam từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ dùng đủ mọi thủ đoạn để có được cơ hội tốt, có được địa vị, đâu có thấy mấy ai hiền lành tốt bụng, “hoặc có lẽ cô ấy vẫn không có cách nào để có thể cất tiếng hát trước đông người, vì thế mới để Khả Hân xuất trận trước”.
Nhã Luân không nói gì.
Có một linh cảm mách bảo cho anh hay Doãn Hạ Mạt không hề có những suy nghĩ trù tính trước, đó thuần túy chỉ do bản tính hiền lành tốt bụng của cô ấy mà thôi. Nhưng, tốt bụng là cái gì, trong thế giới showbiz đầy tranh giành, lấy đâu ra chút tốt bụng vụn vặt?
“Dưới sân khấu không một bóng khán giả mà cô ấy chẳng chút lo sợ, ngày thường cô ấy rất kiệm lời, ít thân thiện vậy mà lên sân khấu lại nhiệt tình hoạt nào đến thế. Nhưng…”, Thái Nhi nhìn dán mắt vào Hạ Mạt đứng đằng xa”, “không hiểu nguyên nhân gì khiến cô ta không khắc chế nổi bản thân để cất được tiếng hát trước đám đông”.
Nhã Luân và Jam nhìn nhau.
Đúng vậy.
Trước đây mọi người luôn nghĩ Hạ Mạt là con người khó gần, lời nói hành động luôn cẩn thận, e dè, ở những chỗ đông người cô ấy rất khó hòa nhập, vì thế cất tiếng hát cũng rất khó khăn. Nhưng những gì cô ấy thể hiện ngày hôm nay chứng tỏ cô hoàn toàn không phải là một cô gái e dè nhút nhát.
Trên sâu khấu màu da cam.
Khả Hân đã hát xong.
Rải rác dưới sân khấu có tiếng vỗ tay, không nhiệt tình lắm. Trong lúc Khả Hân hát, nhiều khán giả đã bỏ đi, một số quay sang sân khấu bên cạnh xem Ngụy Nhân biểu diễn.
Dù thế nào đi nữa cũng không có sai lầm gì lớn, khán giả dưới sân khấu cũng không đến nỗi vắng quá mức phải xấu hổ mất mặt. Khả Hân nhẹ nhàng thở phào nhìn về phía Hạ Mạt đang đứng bên sân khấu tỏ lòng biết ơn.
Hạ Mạt mỉm cười nhìn Khả Hân vỗ tay.
Trong lòng Khả Hân ấm áp, thế rồi cô muốn học cách hồi nãy của Hạ Mạt để giới thiệu Hạ Mạt ra sân khấu biểu diễn. Nhưng khi ngó lại dưới sân khấu thấy mọi người đã tản đi gần hết, Khả Hân lại hoảng loạn nghĩ không ra phải nói cái gì, trong hốt hoảng cô chỉ nói vào micro được câu:
“Tiếp theo đây… xin mời mọi người nghe Doãn Hạ Mạt biểu diễn…”
Hình như không có ai nghe thấy tiếng nói của cô.
Mọi người vẫn tiếp tục nhanh chóng tản đi.
Khán giả dưới sân khấu còn lại không bằng một nửa hồi nãy, nhiều người cũng đã xoay người đang chuẩn bị bỏ đi sang sân khấu màu hồng phía bên kia xem Đới Tây biểu diễn.
Đới Tây đã ra sân khấu.
Tiếng hát Đới Tây trẻ trung dễ thương, chiếc váy trễ ngực, da trắng nõn nà mê hoặc lòng người. Đới Tây vừa hát vừa lắc