
lư những tư thế từ từ khoan thai. Càng nhảy chậm càng hấp dẫn, một nét đẹp sexy gợi cảm.
Khán giả gần như ngạt thở.
Ánh nắng màu vàng cam.
Sân khấu màu cam rực sáng.
Sân khấu yên tĩnh vắng lặng.
Không tiếng vỗ tay, không tiếng hoan hô reo hò, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ bước ra sân khấu. Tinh thần bình tĩnh, nụ cười trên môi, chiếc váy xanh biển dưới ánh nắng nhẹ nhàng, thuần khiến, trông cô tựa nhe biển cả mênh mông.
Chiếc micro trong tay, “Tôi xin hát tặng mọi người một bài hát mang tựa Kim cương”.
Tiếng nhạc vang lên.
Dưới sân khấu trống vắng, không một khán giả đứng xem, Hạ Mạt bình tĩnh đứng giữa sân khấu lặng ngắt như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình cô, Hạ Mạt lặng lẽ bắt đầu hát.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền
…
Tiếng hát đó lặng lẽ, giọng hát cô đơn buồn bã nhưng tiết tấu nhịp điệu lại vô cùng vui vẻ dồn dập. Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu không một khán giả, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng hát của cô rõ từng chữ từng lời, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như không có, giấu đi tất cả nước mắt không để ai hay.
“Bài hát này!”
Trong chiếc Porsche, Thái Nhi rất kinh ngạc, anh ta dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt trên sân khấu màu da cam, nét mặt đầy nghi hoặc. Jam cũng kinh ngạc như vậy, chú tâm nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Các anh đã nghe rồi à?” Nhã Luân không hiểu hỏi. Nhã Luân chưa bao giờ nghe bài hát này, anh cho rằng đây là bài hát mới, có thể là do Hạ Mạt tự sáng tác.
“Bài hát này có tựa Kim cương”. Jam hồi tưởng nói: “Nhiều năm trước đây, bài hát Kim cương rất nổi tiếng trong phòng trà, bài hát do một nữ ca sĩ phòng trà sáng tác cho người tình thay lòng đổi dạ của mình. Các cô gái tại phòng trà rất thích. Lời bài hát rất hay, nhiều nhà sản xuất đĩa hát muốn thu âm phát hành CD bài hát này, nhưng nữ ca sĩ kia tuyên bố bài hát này chỉ để dành cho riêng người tình của cô ấy mà thôi. Nữ ca sĩ này là người có địa vị trong giới giang hồ, các công ty sản xuất đĩa hát đánh phải buông xuôi. Thế là bài hátKim cương chỉ nghe được tại phòng trà đó mà thôi. Sau đó…”
Nhã Luân chờ đợi…
Jam thở dài tiếc rẻ, “Sau này… ca sĩ phòng trà đó chết, để tưởng nhớ cô ấy, các nữ ca sĩ phòng trà khác đã không bao giờ hát bài Kim cương. Bài hát này từ đó không còn lưu truyền nữa”.
“Nhưng cô ta đang hát bài hát đó”. Thái Ni sờ lên chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, nghi hoặc nói. Doãn Hạ Mạt không những chỉ thuộc bài hát đó mà cô ấy còn thể hiện rất uyển chuyển những cảm giác đau thương của bài hát, từng từ từng câu đong đầy nước mắt khiến người nghe trong lòng cũng phải cảm thấy như đang bị vò nát.
Trong nắm mặt trời chói sáng rực rỡ.
Người người qua lại ồn ào náo động.
Quảng trường Cầu Vồng đẹp đẽ.
Nhưng…
Nhưng yên lặng.
Tiếng hát.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu màu da cam trống vắng.
Tiếng hát nhẹ nhàng.
…
Ai ai cũng yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mĩ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay thơ gió
Thiếp thê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Người đi lại trên quảng trường Cầu Vồng dừng bước, họ nghe thấy tiếng hat, thi luật đơn giản, lời ca rõ ràng, giọng người hát cũng lặng lẽ cô đơn buồn bã. Không rõ vì nguyên nhân gì mà bài hát đó lại đột ngọt đánh động trái tim họ, khiến họ không thể bỏ đi được, kéo họ từ từ đi tới sân khấu màu da cam.
Dưới sân khấu.
Nước thủy triều nhè nhẹ dâng.
Người người kéo tới mỗi lúc một đông.
Những người nãy giờ đang chú ý xem Đới Tây hát trên sân khấu màu hồng đã quay lại, họ lắng nghe tiếng hát mê hoặc của Doãn Hạ Mạt.
Lời bài hát rất rõ ràng.
Linh hồn trong tiếng hát khiến mọi người cảm động.
Ánh nắng mặt trời mùa hè chiếu lên chiếc Bentley màu đen hào hoa, quảng trường quá đông, bác tài mặc bộ đồng phục màu trắng khuy vàng buộc phải giảm tốc chạy chậm lại. Đột nhiên trước đầu xe, một em bé nắm tay mẹ chạy ngang qua về hướng sân khấu màu cam giữa quảng trường.
Bác tài vội vàng đạp phanh.
Chấn động trong xe khiến Âu Thần ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, Thiếu gia…”
Bác tài vội