pacman, rainbows, and roller s
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326203

Bình chọn: 8.5.00/10/620 lượt.


Đợi mãi…

Đợi mãi…

Chỉ có hoa tuyết vẫn bám theo anh…

Thế giới rất lạnh, rất lạnh…

Anh thề không yêu bất cứ ai nữa…

Cũng không để người anh yêu bỏ rơi lần nữa…

Cho tới khi…

Gặp cô…

Sự lạnh nhạt của cô, sự giễu cợt của cô, sự dịu dàng của cô, nụ cười của cô, sự thông minh của cô, sự xinh đẹp của cô, sự cay nghiệt của cô, sự tuyệt tình của cô…

Anh đã yêu cô…

Yêu say đắm cuồng nhiệt, không cách nào thoát ra được, dùng tất cả sinh mạng của anh…

Yêu cô…





Những cây hoa anh đào dưới ánh trăng.

Cô giơ lon bia trong tay lên, trong mắt in vẻ ngà ngà say chếnh choáng:

“Lạc Hi, chào mừng anh đến ngôi nhà này.”



“Em đang thương xót anh phải không?”

“Vâng.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Em… đang thương xót anh sao?”

Anh nhìn cô đăm đăm, nín thở, nhỏ nhẹ hỏi một lần nữa, không khí bỗng yên tĩnh khác thường. Nhìn anh, cô cởi bỏ vẻ giả tạo của bản thân, để cho ánh mắt bộc lộ ra sự thương hại và cảm tình cả cô.

“Phải.”



“Giả như anh bệnh sắp chết, trước lúc gần chết anh chỉ muốn gặp em một lần”, anh khe khẽ nói, “em sẽ… sẽ bất chấp tất cả chạy đến bên anh chứ?”.

“Không.” Đôi mắt cô tựa sâu thẳm như nước biển buổi sớm, “Em sẽ luôn đi theo anh, bón thuốc cho anh, giúp anh tìm một bác sĩ tốt nhất, luôn gần bên anh, không rời xa anh, cho dù anh có đuổi em cũng sẽ bám theo anh”.



Màn đêm sâu lắng.

Anh nằm trên đùi Hạ Mạt, hình như đã ngủ thiếp đi. Những ngón tay cô vuốt nhẹ mái tóc đen óng của anh, sau đó rất lâu, cô khẽ nói.

“Được. Không bao giờ phản bội, mãi mãi không lìa xa.”





Không bao giờ phản bội…

Mãi mãi không lìa xa…

Ngay cửa nhà thờ, cô dâu với bộ áo cưới trên người. Vải lụa trắng tinh khiết, hoa văn thêu kiểu cổ điển, những đường nét thanh mảnh trang nhã, lớp vải mỏng nơi gấu váy hơi buông lơi, vòng hoa đội đầu bằng bách hợp và cúc trắng, mạng che mặt như ẩn như hiện, cô đứng duyên dáng trong bộ dạng đó, hệt như nữ thần mùa xuân xinh đẹp. Doãn Trừng đứng bên cạnh cô, mặc bộ lễ phục màu đen trang trọng, hồn nhiên trong sáng, tuấn tú hiền hòa.

Dàn nhạc tấu khúc nhạc sôi nổi nhưng vẫn nghiêm trang.

Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu lên.

Đối diện với những ánh mắt chờ đợi tán thưởng của quan khách, cũng như chạm phải ánh mắt nồng nhiệt của Âu Thần đứng trước đức cha đang nhìn cô chăm chăm.

Cô hít nhẹ một hơi.

Rồi ngẩng đầu cất bước, đi thẳng đến giáo đường.

Nhưng không hiểu sao…

Tim cô chợt nhói đau dữ dội, đau đến nỗi phải cắn chặt môi mới có thể kiềm chế lại cơn run lẩy bẩy của cơ thể. Trước mắt cô hoa lên những tia sáng trắng…





“Nếu như không còn gì để lưu luyến trên thế gian này, anh sẽ chết…”



“Cho dù một giây sau anh biến mất khỏi thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta…”





“Chị…”

Doãn Trừng nhỏ tiếng gọi cô.

Doãn Hạ Mạt đứng im bất động nơi cuối lối đi rất lâu, khách khứa đổ dồn mắt nhìn cô ngạc nhiên. Ánh mắt Âu Thần ngập tràn lo âu.

“Chị…”

Giai điệu bài Wedding March vang vọng du dương trong giáo đường nguy nga tráng lệ, Doãn Trừng gọi chị một lần nữa, cậu định nói với chị rằng, cho dù ngay giờ phút này, chị có đắn đo phân vân, em vẫn sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của chị. Những ngón tay của Doãn Hạ Mạt khe khẽ run rẩy.

Rồi, Doãn Hạ Mạt giật mình hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vịn tay Tiểu Trừng, chậm rãi bước về phía Âu Thần và đức cha.

Ánh nến lung linh.

Tỏa sáng thành hai hàng dài đầy ánh sao.

Từng bước, từng bước.

Cô chầm chậm bước đến.

Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng, chậm rãi bước tới chỗ Âu Thần đang đứng trước bàn thờ.

Âm nhạc du dương vang khắp giáo đường.

Bộ áo cưới màu trắng tinh kéo dài trên tấm thảm màu đỏ sậm.

Đỉnh vòm giáo đường khổng lồ vẽ đầy các bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, ánh nắng bảy màu rực rỡ chiếu rọi vào qua các tấm kính, giống như chìm đắm trong ánh sáng thần thánh, Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng, từng bước, từng bước tiến về phía Âu Thần.

Tại hàng ghế đầu trong giáo đường.

Trân Ân cảm động, đôi mắt ươn ướt.

Trân Ân nhìn Hạ Mạt mặc áo cưới bước chầm chậm về phía Âu Thần, cô luôn miệng cầu nguyện cho Hạ Mạt được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, nhất định, nhất định phải hạnh phúc, nếu có thể, cô sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc của cô cho Hạ Mạt…

Trong giáo đường, trong không khí thiêng liêng này, cô chân thành cầu nguyện.

Bỗng nhiên…

Một tiếng nhạc chuông của điện thoại di động mơ hồ vẳng lại…

Tiếng nhạc chuông đó quen quen, liên tục reo, Trân Ân lắ