
số bánh đậu này chính là dùng cái nồi
đó để nấu đấy, quả nhiên là có mùi vị quen thuộc, cảm ơn anh đã nhớ…”
Không, anh không phải nói về việc này.
“Hạ Mạt…”
Ngập ngừng một chút, Âu Thần trân trân nhìn Doãn Hạ Mạt, anh bảo, “Em không
hận anh sao? Anh đã dùng quả thận ép em phải lấy anh, tại sao em không
hề khó chịu, mà ngược lại đối xử rất tốt với anh, lẽ ra em phải căm ghét anh chứ?”.
Doãn Hạ Mạt ngẩn người.
Cô nhìn Âu Thần, nhìn cái cằm bạnh ra và đôi mắt chất chứa đau khổ, đôi mắt cô bình thản, nói:
“Anh quên rồi sao, em rất cảm kích anh, vì có anh, mới giúp cho Tiểu Trừng
có cơ hội sống tiếp. Vả lại, bây giờ em đã là vợ anh, chúng ta là người
một nhà.”
“Người nhà với nhau nên giúp đỡ yêu thương nhau mới phải, chuyện trước kia cứ
để cho nó qua đi, con đường sau này chúng ta phải đi vẫn còn rất dài.”
Doãn Hạ Mạt múc cái bánh trôi cuối cùng đổ vào bát Âu Thần, cô nói, “Dù
đã ăn tối rồi, nhưng lâu rồi có khi cũng đã ngon ngót, ăn nhiều một chút nhé?”.
Đợi Âu Thần từ từ ăn hết, Doãn Hạ Mạt dọn bát và thìa bỏ vào khay, chỉ để
lại ly sữa trên bàn, cô đứng dậy, cười với Âu Thần và nói:
“Em không làm phiền anh nữa, nhớ đừng làm việc quá khuya, trước khi đi ngủ nhớ uống ly sữa sẽ ngủ ngon hơn.”
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, lúc bước đến cửa phòng, cô lại quay đầu nhắc nhở Âu Thần lần nữa, “Nhớ không được thức quá khuya đấy
nhé, em sẽ đến kiểm tra đó”.
Sau đó cô mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Phòng đọc sách lại trở về không gian tĩnh mịch.
Âu Thần chăm chú nhìn ly sữa, ngón tay bất giác nắm chặt chiếc cốc thủy
tinh trong tay, hơi sữa ấm giống như thể hơi ấm dịu dàng của cô vẫn còn
quanh quẩn đâu đây.
Người một nhà… cô và Tiểu Trừng vĩnh viễn là người thân của nhau, giữa anh và cô lại không hề có chút huyết thống, khi Tiểu Trừng mang tờ giấy ly hôn đã có chữ ký đưa cho cô, có lẽ anh và cô sẽ không thể tiếp tục là người một nhà nữa…
Và lại còn có người đó nữa…
Doãn Hạ Mạt thật sự có thể quên người đó sao, nụ cười của cô thực sự xuất
phát từ đáy lòng sao, nếu như người đó bây giờ lại xuất hiện trước mặt
cô…
Bên ngoài phòng đọc sách.
Doãn Hạ Mạt thẫn thờ bưng chiếc khay, nụ cười trên môi cũng dần mất hẳn,
những gì mà cô làm vẫn chưa đủ sao, vì thế Âu Thần mới lo lắng mà suy
sụp như thế. Trong phút chốc cô không biết nên đối mặt với Âu Thần như
thế nào, vì thế chỉ còn cách vội vàng bỏ ra ngoài. Hạ Mạt chỉ nghỉ sống
sao để có những tháng ngày yên ổn trôi qua, Tiểu Trừng có thể khỏe mạnh
tiếp tục cuộc sống, Âu Thần không phải chịu thêm bấy kỳ sự tổn thương
nào, cho dù trong lòng có nỗi đau chôn kín, nhưng cô nghĩ phải dùng mọi
thứ để đánh đổi, để cuộc sống yên bình này được giữ lâu dài. Chẳng lẽ,
cô làm như thế, vẫn khiến cho Âu Thần bị tổn thương sao…
Như thể thấu hiểu được sự lo lắng của cô.
Ngày hôm sau, Âu Thần xuất hiện trước mặt Doãn Hạ Mạt với một dáng vẻ hoàn
toàn khác, không còn vẻ mặt lạnh lùng mà ngược lại, có vẻ ôn hòa bình
tâm của ngày thường. Dường như đột nhiên đã nghĩ thông suốt việc gì, Âu
Thần cũng không còn vùi đầu vào công việc, mỗi lúc rảnh rỗi, chốc chốc
lại đem tập tranh của Tiểu Trừng ra xem, giống như khoảng thời gian điều dưỡng này là kỳ nghỉ đẹp nhất trong đời anh vậy.
Từng ngày, từng ngày trôi qua, thu qua đông lại đến. Để giữ ấm, Doãn Hạ Mạt
kêu người làm đốt lò sưởi sớm, trong phòng khách ấm áp như mùa xuân, con mèo đen suốt ngày cuộn mình bên lò sưởi mà ngủ nướng.
Sắc mặt của Tiểu Trừng vẫn còn nhợt nhạt, bất luận Doãn Hạ Mạt có tìm đủ
mọi cách tẩm bổ cho Tiểu Trừng ra sao, cậu vẫn không béo lên được tí
nào. Bản thân Doãn Trừng cũng rất thất vọng, cậu chỉ còn cách đành phải
vui vẻ an ủi rằng có lẽ đây là do ông trời cố ý bắt cậu gầy gò ốm yếu
như thế, để được người khác quan tâm, lo lắng, kỳ thực sức khỏe của cậu
đã khá lên rất nhiều rồi.
Doãn Trừng lại bắt đầu vẽ vụng trộm.
Lúc đầu phát hiện, Doãn Hạ Mạt kiên quyết ngăn cản, sau rồi thấy Tiểu Trừng thực sự buồn chán vô vị, Doãn Hạ Mạt đành phải cho phép Tiểu Trừng
thỉnh thoảng vẻ một, hai bức tranh, nhưng mỗi lần không được quá một
tiếng đồng hồ.
Thế là Doãn Trừng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Cậu vẽ cảnh con mèo đen đang ngủ, vẽ quản gia Thẩm nghiêm khắc, vẽ chiếc lá đỏ cuối cùng trên cây phong, vẽ Âu Thần đang cúi đầu xem tập tranh,
hình ảnh mà cậu vẽ nhiều nhất đương nhiên vẫn là chị mình.
Một buổi sớm tinh mơ ngày nọ, Doãn Trừng ngồi bên cạnh lò sưởi trong phòng
khách, vẻ cảnh Doãn Hạ Mạt đang cắm hoa, những bông hoa bách hợp trắng
muốt, những chiếc lá biếc dài nhỏ, đôi bàn tay cô tỉ mỉ điều chỉnh vị
trí của những cành hoa trong bình, ống tay áo tụt xuống, để lộ rõ đôi cô tay trắng ngần.
“Chị, cổ tay của chị…”
Doãn Trừng hiếu kỳ kêu lên. Âu Thần đang ngồi trên sofa xem tập tranh nghe
thấy cũng ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh nắng ban mai, cổ tay của Doãn Hạ Mạt trắng