
ắt của cô dừng lại trên chiếc nồi đất đặt trong chạn bát.
Chiều hôm nay Trân Ân đến, cô đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị nhiều món ăn
ngon, ba người vừa trò chuyện vừa chờ Âu Thần. Nhưng mãi vẫn không thấy
Âu Thần về, cô chỉ còn cách bảo Trân Ân và Tiểu Trừng ăn cơm trước. Mãi
đến khi Trân Ân ra về khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Âu Thần mới đặt chân về nhà, trông anh có vẻ trầm mặc khác thường, Âu Thần bảo rằng mình đã
ăn tối rồi.
Trong tay Âu Thần cầm chiếc nồi đất màu trắng đục, hơi cũ, mặt ngoài có vẽ
hình mấy con cá vàng, đúng là cái nồi mà trước đây cô và Tiểu Trừng vẫn
hay dùng. Chính là vì chiếc nồi này mà Âu Thần đã quay trở về ngôi nhà
cũ và rồi về nhà muộn như thế sao? Lòng Doãn Hạ Mạt râm ran như có lửa
đốt, nhưng vẻ trầm mặc của anh khiến cô không thể nói ra những câu nói
này.
Bước lên lầu hai, ánh đèn phát ra từ phòng đọc sách.
Qua khe cửa, Doãn Hạ Mạt có thể nhìn thấy Âu Thần đang ngồi sau chiếc bàn
làm việc. Trong phòng chỉ phát ánh sáng của chiếc đèn bàn, trên khuôn
mặt Âu Thần xuất hiện những góc tối, trông như một bức tượng điêu khắc,
môi mím chặt, lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định, giống như cả thân
người đang hòa mình vào trong màn đêm giá lạnh.
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần thật lâu.
Cô muốn bước đi để anh lại một mình trong không gian tĩnh lặng đó, nhưng
trong hơi thở của anh chất chứa sự suy sụp và phiền muộn, nếu bỏ đi như
vậy, có thể anh sẽ ngồi như thế suốt đêm? Doãn Hạ Mạt cắn nhẹ môi, Âu
Thần mới phẫu thuật xong, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Một lúc lâu sau.
Doãn Hạ Mạt tắt bếp ga, đổ đồ ăn đêm nhẹ vào cái cặp lồng giữ nhiệt, rồi rót thêm một cốc sữa nóng. Doãn Hạ Mạt từ nhà bếp bước đến trước cửa phòng
đọc sách.
“Cốc! Cốc!”
Doãn Hạ Mạt gõ nhẹ vào cánh cửa phòng đọc sách, sau đó bước vào.
Âu Thần quay đầu lại nhìn, gặp ngay đôi mắt của Doãn Hạ Mạt sáng lấp lánh
như những ngôi sao nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng của cô dịu ngọt như ánh
sao, trên tay cô bưng một chiếc khay, trên chiếc khay có một cái cặp
lồng giữ nhiệt, hai cái bát nhỏ, hai cái thìa, và một ly sữa nóng đang
còn bốc khói.
“Anh có làm việc không? Ăn đêm với em nhé!”
Doãn Hạ Mạt nhỏ nhẹ nói rồi đặt chiếc khay lên bàn. Mở cặp lồng ra, một mùi
thơm tỏa ra, những hạt đậu đỏ mềm dẻo, những viên trôi nước như những
viên trân châu nhỏ xinh, cô cẩn thận múc từng thìa vào trong bát nhỏ,
cười rồi nói:
“Đây là bánh trôi đậu đỏ, hồi nhỏ em rất thích ăn, anh nếm thử đi, xem có ngon không?”.
Vừa nói cô vừa đưa thìa cho Âu Thần. Âu Thần nhận lấy khẽ múc một thìa
bánh, trong lòng như có cái gì đó thắc mắc, anh lại đặt chiếc thìa
xuống.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Âu Thần chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh cứ nếm trước đi, xem xem có ngon không?”
Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên giống như một đứa trẻ, nũng nịu đợi câu trả lời của Âu Thần.
Âu Thần nhìn cô một lát.
Sau đó anh cúi đầu, cắn một miếng bánh trôi đậu đỏ, vị ngọt, mùi thơm, mềm
mềm dẻo dẻo, Âu Thần cảm giác như có một dòng nước ấm áp đang chảy qua
cổ họng xuống tận bao tử. Âu Thần vẫn chưa ăn tối, chỉ có điều tới lúc
được ăn cái bánh này, anh mới có cảm giác mình đang đói.
“Ngon lắm!”
Anh dịu dàng nói.
“Anh thích thì được rồi, thế thì em cũng ăn một tí, em vẫn chưa ăn tối.”
Doãn Hạ Mạt vội múc cho mình một bát, ăn một cách vui vẻ.
Âu Thần đặt thìa xuống.
“Vì sao vẫn chưa ăn? Sức khỏe em không được tốt, lại vừa mới ốm dậy…”
“Em bị sốt đã là việc rất lâu rồi, đừng nên nhắc đến nó nữa.” Doãn Hạ Mạt
vui vẻ liếc Âu Thần một cái rồi đặt chiếc bát trong tay xuống, “Bây giờ
ăn vẫn còn kịp mà, vả lại hai người ăn vẫn vui hơn chứ, nhìn xem, em đã
ăn hết một bát rồi”.
Doãn Hạ Mạt giơ cho Âu Thần xem cái bát sạch trơn của mình.
Âu Thần nhìn vào đáy bát, giọng khàn khàn nói, “Em đợi anh à?”.
Hạ Mạt nhìn thẳng vào mắt Âu Thần, trong đôi mắt đen láy đó, có một tia hy vọng yếu ớt. Cô thấy lòng mình chua xót, nhưng lại cố ý tỏ ra vẻ lạc
quan, yêu đời, đưa cái bát sạch trơn của mình cho Âu Thần nhìn.
“Đúng thế, để em phải đợi lâu như vậy, phạt anh phải múc thêm cho em một bát nữa.”
Âu Thần cầm lấy chiếc bát, múc cho cô thêm một chút, nhìn cái vẻ thích thú khi nhận bát chè của Doãn Hạ Mạt, đột nhiên Âu Thần lại trầm lặng nói,
“Xin lỗi…”
Không thể nào nói tiếp được nữa, Âu Thần không biết nụ cười của cô là sự gắng gượng hay được xuất phát từ trái tim. Sự chua chát đau khổ lớn dần hơn, bộ dạng của Doãn Hạ Mạt hôn mê mấy ngày đêm do sốt cao trước khi ca
phẫu thuật tiến hành đang phủ đầy trong tâm trí anh, lúc đó Hạ Mạt đau
khổ đến mức muốn chết đi, bây giờ lại hồn nhiên vui tươi như vậy sao?
“Tại sao lại nói xin lỗi, vì về trễ hay sao? Không sao, anh giúp em ăn món này, là em đã tha thứ cho anh rồi.”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười, đôi mắt trong veo như mặt biển được ánh mặt trời chiếu rọi.
“Vả lại, anh đã mang cái nồi đó về,