XtGem Forum catalog
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327005

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

lạ thường. Mãi đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng tỉnh thoát
khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.

“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”

Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.

“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như thể cảm
thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như chuyện
trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi mỏng,
vì thế em muốn đan trước một chút”.

“Trước lúc phẫu thuật em bị ốm một thời gian dài, sau ca phẫu thuật lại làm
việc không ngơi nghỉ, khăn quàng cổ không đủ ấm có thể mua cái khác, em
phải chú ý nghỉ ngơi chứ!”

Âu Thần nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt.

“Đan khăn quàng cổ kỳ thực không có gì là mệt cả. Ừm, nhưng anh cứ yên tâm,
em sẽ chú ý nghỉ ngơi, vì em cần phải có một sức khỏe thật tốt để còn
chăm sóc cho anh và Tiểu Trừng nữa chứ.” Doãn Hạ Mạt cười và nói, cô để ý thấy Âu Thần không mặc chiếc áo ấm dày theo lời dặn của cô giống mọi
khi mà lại mặc bộ âu phục màu đen lúc đi làm ngày trước. “Anh định đi ra ngoài à?”

“Buổi chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh cần phải đến dự.”

“Hôm nay trời lạnh, có thể mặc thêm áo khoác vào được không?”

Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng nằm trên cổ Âu
Thần, chiếc khăn quàng cổ màu xanh thẫm đó từ lúc cô tặng, hầu như ngày
nào Âu Thần cũng quàng nó. Tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau xót
khó tả, đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô
quyết định sẽ đem chiếc khăn quàng cổ dày đang đan này tặng cho anh
trước.

“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”

Quản gia Thẩm khom lưng một cách cung kính, nhanh chóng rảo bước đến phòng để đồ lấy giúp Âu Thần một chiếc áo khoác.

Chỉ còn lại hai người, Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ màu
xanh đang đan dở trên tay của mình, cô ngập ngừng nói, “Lúc nào cũng là
màu này, có phải là quá đơn điệu, nhàm chán không?”

“Gì thế?” Âu Thần nhất thời không hiểu ý.

“Em muốn nói là màu của chiếc khăn quàng cổ?” Doãn Hạ Mạt ngẫm nghĩ nói, “Sang năm em sẽ đổi màu khác cho anh nhé”.

“Sang năm…”

Âu Thần sững người, đôi mắt tràn ngập một màu xanh thẫm, anh nhìn sâu vào mắt Doãn Hạ Mạt.

Sang năm cô ấy sẽ vẫn còn ở đây?

“Anh đừng làm việc quá sức nhé.”

Nhận lấy chiếc áo khoác từ quản gia Thẩm, Doãn Hạ Mạt giúp Âu Thần mặc nó,
ngón tay cô tình cờ chạm vào khuôn mặt của anh. Toàn thân Âu Thần cứng
đờ, ngược lại cô mỉm cười một cách tự nhiên như thể chưa từng xảy ra
chuyện gì.

“Nhớ về nhà sớm nhé.”

Tiễn Âu Thần ra cửa, Doãn Hạ Mạt cẩn thận dặn thêm câu này.

***

Nhớ về nhà sớm…

Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, tâm trí của Âu Thần nhiều lần xuất hiện ra vẻ mặt của Doãn Hạ Mạt lúc nói câu này.

Về nhà…

Xuất viện đã được hơn một tháng rồi, Âu Thần tuyệt nhiên vẫn chưa nói với
Doãn Hạ Mạt về chuyện ly hôn, nhưng hình như cô đã hoàn toàn xem mình là vợ của anh, cô gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể
làm với một người chồng.

Ngôi biệt thự nhà họ Âu trước đây vốn dĩ rất lạnh lẽo, giờ bỗng nhiên có hơi ấm của một gia đình.

Doãn Hạ Mạt tự tay đan những chiếc khăn quàng cổ và những chiếc áo len ấm
áp, dành nhiều tâm trí cho việc nghiên cứu thực đơn, cố gắng nấu những
món ăn vừa đúng với lời căn dặn của bác sỹ, vừa hợp với sở thích của anh và Tiểu Trừng. Tối tối cô cùng anh và Tiểu Trừng trò chuyện vui đùa,
sau đó cô thúc giục họ đi ngủ sớm. Mỗi lần thức giấc giữa đêm khuya, anh thường hay bắt gặp cô ngồi trong phòng đọc sách, chăm chú xem các loại
sách hướng dẫn nấu ăn, hoặc là ngồi trước màn hình máy tính tìm kiếm
những tư liệu về những điều cần biết để khôi phục sức khỏe sau phẫu
thuật.

Cô giống như là một người vợ…

Từ khi có sự hiện diện của cô, ngôi biệt thự vốn dĩ ảm đạm trước kia của
họ Âu dường như có sinh khí trở lại, không có sự lạnh lẽo, không còn sự
cô độc, giống như trên cơ thể cô tỏa ra một luồng hơi ấm của những tia
nắng mặt trời khiến Âu Thần chỉ muốn như con thiêu thân bay đến bên cô,
dù cho đó chỉ là trong khoảng khắc.

Lúc cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc cũng là lúc trời đã chạng vạng tối.

Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen sang trọng hòa lẫn trong dòng xe đông
nghịt, ngoài cửa sổ, những ánh đèn biến đổi huyền ảo tạo thành những
mảng tối, sáng trên khuôn mặt của Âu Thần.

Nhưng sự ấm áp này có đúng là sự thật không?

Nụ cười hàng ngày hiện diện trên khóe miệng của cô có đúng là xuất phát từ tận đáy lòng không? Âu Thần lặng lẽ khép đôi bờ mi, đau đớn nắm chặt
bàn tay. Từ nhỏ cô đã có tài che giấu tâm tư tình cảm của mình, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng là chỉ là một cuộc giao dịch, cô làm sao cảm
thấy hạnh phúc được cơ chứ? Những gì Hạ Mạt đã làm chẳng qua là do cảm
thấy áy náy mà thôi.

Bởi vì anh đã mấy đi một bên thận, vì th