XtGem Forum catalog
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326934

Bình chọn: 7.5.00/10/693 lượt.

ệc nhỏ nhặt này giao cho em làm được
rồi.” Cô hầu bếp nói một cách không yên lòng, cố đỡ lấy chiếc giá trên
tay Doãn Hạ Mạt.

“Thôi không cần đâu, cũng xong bây giờ.” Doãn Hạ Mạt khẽ nói rồi vặn lửa nhỏ
xuống một chút, những bọt nhỏ li ti vẫn tiếp tục nổi lên, nồi canh đã
thơm lừng. “Em đi xem xem đầu bếp Lưu chuẩn bị những món khác đến đâu
rồi, nhớ là nhất định phải nhạt, không được nêm gia vị mặn quá.”

“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”

Cô hầu bếp nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Một lát sau, Doãn Hạ Mạt đã tắt lửa, đậy nắp chiếc nồi đấy lại để giữ ấm.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm kính cửa sổ phòng bếp, Hạ Mạt nhìn thấy hai bóng người dưới gốc cây phong trong vườn hoa đằng xa kia.

Trong cảnh ngày thu.

Hai bóng dáng đó trông thật tư lự. Cô lặng lẽ đứng nhìn họ, khóe miếng từ
từ nhoẻn một nụ cười. Thời gian trôi qua thật nhanh, chả mấy mà Âu Thần
và Tiểu Trừng đã xuất viện gần một tháng rồi.

Ngày ngày chăm sóc họ từng miếng ăn giấc ngủ, nhìn thấy sức khỏe của họ dần
dần hồi phục, Doãn Hạ Mạt cũng bình tâm hơn. Cuộc sống trở nên đơn giản
hơn, hình như tất cả mọi rối bời đều nhanh chóng tan biết, tháng ngày
bình yên như thế này, đã rất lâu rồi cô chưa được hưởng.

“Thiếu phu nhân, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi ạ, có cần tôi đi mời thiếu gia
và Trừng thiếu gia đến dùng cơm không ạ?”, cô hầu bếp lễ độ nói. Kể từ
lúc người nữ chủ nhân xinh đẹp này đặt chân đến đây, ngôi nhà sang trọng rộng lớn của Âu gia vốn lạnh lẽo như không có người ở này trở nên ấm áp hơn. Tuy cô chủ không phải là người ưa nói chuyện, nhưng cô thu xếp
công việc hàng ngày rất chu đáo, cô đối xử với người hầu kẻ hạ cũng rất
tốt, vì thế chẳng những nhanh chóng chiếm được tình cảm của kẻ hầu người hạ mà ngay cả quản gia Thẩm đối với cô cũng rất mực cung kính.

“Để tôi đi.”

Doãn Hạ Mạt cởi bỏ chiếc tạp dề trên người, rửa sạch đôi tay, nói với cô hầu bếp:

“Thời tiết hơi lạnh, đợi đến khi chúng tôi về tới rồi hãy dọn thức ăn lên.”

“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”

Lá cây phong như đang say.

Cơn gió mùa thu se lạnh, nhưng tia nắng mặt trời lại không hề yếu ớt, những tia nắng mang hơi ấm, xuyên qua những kẽ lá, chiếu rọi xuống hai người
đàn ông đang ngồi dưới gốc cây phong.

Âu Thần mặc chiếc áo len màu đen dày, trên cổ quàng một chiếc khăn lông
cừu màu xanh thẫm được đan bằng tay, anh ngồi trên chiếc ghế phủ tấm
thảm bông, nhìn chằm chằm vào các bản báo cáo của công ty trên màn hình
chiếc máy tính xách tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc như đang trong
phòng làm việc.

Chiếc áo len màu vàng cam trên người Doãn Trừng cũng rất dày, Doãn Trừng
quàng chiếc khăn đan tay màu trắng, đầu đội chiếc mũ len sợi dày màu
trắng, trên đầu gối còn đắp một tấm chăn thảm dày ấm một cách đặc biệt
trong cái se lạnh ngày thu. Doãn Trừng cúi đầu lật xem tập tranh, chốc
chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về xa xăm, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt
yếu ớt, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã tươi lên rất nhiều.

“Về ăn cơm được rồi đấy.”

Từ phía sau hai người, một giọng nói nhẹ nhàng vọng đến, Âu Thần và Doãn
Trừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Doãn Hạ Mạt cười rạng rỡ đang đi về
phía họ.

“Tiểu Trừng, cất tập tranh đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”

“Dạ.” Doãn Trừng gấp tập tranh trên tay lại, cười và nói, “Chị, nhiều tập
tranh quá, có thể mở hẳn một thư viện được rồi đấy, xem cả mấy tháng
trời cũng không hết”.

“Những tập tranh này là anh rể sợ em buồn chán nên đã đặc biệt nhờ người từ
các nước trên thế giới mang về đấy.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt dịu dàng hướng
về Âu Thần, cô nở nụ cười ấm áp mà nói, “Ai mà biết chỉ thoắt cái đã mua được nhiều như thế này, muốn trách mắng thì trách mắng anh rể ấy”.

Ngón tay bất động trên chiếc máy tính xách tay.

Âu Thần ngẩn người nhìn vào cửa sổ đóng chương trình trên màn hình vi tính.

Anh rể…

Cách gọi này không phải là lần đầu tiên Âu Thần được nghe Doãn Hạ Mạt nói
với Tiểu Trừng, vậy mà mỗi lần nghe thấy, Âu Thần luôn cảm lòng mình
thắt lại.

“Chỗ này có lạnh không? Ngày mai có cần mặc thêm quần áo nữa hay không? Bác
sỹ nói hàng ngày hai anh em đều phải được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và không khí trong lành, nhưng không được để bị cảm lạnh, vì thế hai
anh em phải chú ý giữ gìn đấy.”

Cơn gió mùa thu se lạnh khiến Doãn Hạ Mạt hơi lo.

“Chị bắt em và anh rể ăn mặc cứ như là gấu bắc cực ấy, làm sao còn biết lạnh nữa chứ? Chị, chị thử sờ tay của em xem, còn ra cả mồ hôi nữa đây này!” Doãn Trừng nũng nịu đưa tay về phía chị, quả nhiên những ngón tay cậu
nóng rực, lòng bàn tay còn có ít mồ hôi.

“Ra mồ hôi thì càng phải cẩn thận, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!” Cố kéo
chiếc chăn thảm cao lên một chút che thêm cho Doãn Trừng kĩ hơn, sau đó
cô lại nhìn về phía Âu Thần đang tắt máy tính xách tay nhỏ nhẹ nói, “Vẫn đang giải quyết việc công ty à?”.

“Chỉ xem một chút thôi.”

Sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cô khiến trong