Teya Salat
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326922

Bình chọn: 10.00/10/692 lượt.

lòng Âu Thần như có
một luồng hơi ấm chạy qua. Kể từ sau khi làm phẫu thuật, cô luôn tận
tình chăm sóc anh, nấu những món ăn mà anh thích, ngày ngày đưa anh đi
dạo, sau khi Doãn Trừng được ra khỏi phòng hậu phẫu, cho dù cô có chăm
sóc Doãn Trừng nhưng cũng không hề bỏ mặc anh.

Ngay đến cả khăn quàng cổ…

Cô cũng cùng lúc đan cho cả anh lẫn Doãn Trừng mỗi người một cái.

Âu Thần vô thức sờ lên chiếc khăn choàng len bằng lông cừu màu xanh thẫm
trên cổ. Khi thấy cô ngồi trong phòng bệnh tỉ mỉ đan từng mũi, từng mũi, anh cứ nghĩ là cô đan chiếc khăn đó cho Doãn Trừng, vậy mà cô lại tặng
nó cho anh.

“Đừng nên để cơ thể quá mệt mỏi.” Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nói, giọng tuyệt đối
không mang tính mệnh lệnh, chỉ luôn là sự quan tâm đặc biệt.

“Sức khỏe của anh cần điều dưỡng một thời gian.”

“Anh biết rồi.”

Âu Thần rời mắt khỏi khuôn mặt Doãn Hạ Mạt, anh đứng dậy gập máy tính xách tay lại, Doãn Hạ Mạt đưa tay ra, nói:

”Để em cầm giúp anh.”

Không đợi Âu Thần phản ứng lại, cô đã đón lấy chiếc máy tính từ trong tay Âu
Thần, phong thái tự nhiên giống như là động tác rất bình thường của một
người vợ.

“Hai người, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi và ăn uống cho tốt,
những công việc nặng nhọc khác cứ giao hết cho em là được rồi”, nụ cười
của cô rực rỡ như mặt trời tỏa nắng, “trưa nay nhớ phải ăn nhiều một
chút đấy nhé!”.

Trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi.

Đặc biệt nhất là hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trong chiếc nồi đất mê hoặc lòng người, vừa thanh đạm không hề có dính chút dầu mỡ, Doãn Trừng hiếu kỳ hếch mũi lên hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Thơm quá, đây là món gì vậy?”

“Là canh bồ câu.” Doãn Hạ Mạt dùng muôi múc ra bát đầu tiên đặt trước mặt
Âu Thần, kế đến múc một bát nữa cho Tiểu Trừng, cô nói:

“Trước đây em nấu qua rồi mà, tại sao lại không nhận ra chứ?”

”Em khẳng định đây là cách nấu của chị khác hoàn toàn, vì thế ngửi mùi mới
thấy lạ.” Doãn Trừng vội dùng chiếc thìa nhỏ nếm thử một miếng, không
ngừng khen ngợi, “Ái chà, ngon quá! Món canh bồ câu chị nấy quả thật rất ngon!”.

“Hừ…”

Doãn Hạ Mạt cũng bình phẩm một câu, lông mày nhíu lại.

“Không đúng, không ngon như lúc trước em nấu, hình như có bước nào đó không
đúng. Nhưng phương pháp chị dùng chính là phương pháp mà trước đây em
nấu canh bồ câu mà, làm sao lại…”

“Đâu có đâu! Rất là ngon!” Doãn Trừng đáp lại.

“Rất ngon.”

Âu Thần điềm tĩnh nói, anh đang chuyên chú vào bát canh mà Doãn Hạ Mạt múc cho mình.

“Chị, chị xem anh rể cũng nói thế còn gì!”

Doãn Trừng nhìn Âu Thần mỉm cười, nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của chị,
Doãn Trừng nói tiếp, “Chị, có thể nguyên nhân là cái nồi đất đấy. Cái
nồi đất đó nhà mình đã dùng rất nhiều năm rồi, món canh mà hầm trong nồi ấy thì sẽ có mùi vị quen thuộc. Tuy không có mùi vị quen thuộc nhưng
món canh hôm nay rất là ngon!”

“Thế sao?” Doãn Hạ Mạt cũng cười, lắc đầu và nói, “Chẳng trách là chị luôn
cảm thấy như thiếu cái gì đó, đáng tiếc là không mang cái nồi đất đó đến đây”.

Âu Thần lặng lẽ nhìn cô, nhưng lúc cô nhìn qua, anh lại nhìn xuống dưới,
tránh né ánh mắt của cô. Miếng cá đặt trên chiếc đĩa trước mặt anh, bên
tai vẳng lại lời nói của cô “Canh bồ câu giúp cho vết mổ sau phẫu thuật
nhanh lành, nhưng cũng phải ăn nhiều cá một chút, vừa có dinh dưỡng mà
lại ít cholesterol!”.

“Chị, chị sắp trở thành nhà dinh dưỡng học rồi đó!” Doãn Trừng trêu chọc chị.

“Phải đấy, chị đang nỗ lực để đạt được danh hiệu này”, Doãn Hạ Mạt cũng gắp
cho Doãn Trừng một miếng cá, cười rạng rỡ và nói, “sau này trở thành nhà dinh dưỡng học xuất sắc để chăm sóc hai anh em thật khỏe mạnh”.

“Thế thì…” Doãn Trừng do dự một lát, “chị không định trở lại giới nghệ sỹ nữa sao?”.

“Không quay lại.” Doãn Hạ Mạt trả lời rất bình thản.

Doãn Trừng ngạc nhiên nhìn chị.

“Tại sao?” Âu Thần hỏi, giọng trầm xuống, “Trước đây em luôn muốn…”

“Bây giờ em chị muốn cả nhà cùng nhau sống khỏe mạnh vui vẻ.” Doãn Hạ Mạt
mỉm cười rồi lại múc cho Tiểu Trừng một bát canh, “hàng ngày chuẩn bị
cơm nước cho hai anh em, nhìn thấy sức khỏe của hai anh em mỗi ngày một
phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ trong làng giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không có cách nào
bắt em đi được đâu”.

“Chị…”

Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói:

“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”

Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi qua ban
công, Âu Thần dừng bước.

Trong tia nắng vàng óng ấm áp.

Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn quàng cổ
vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi khắp cơ thể
cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến