Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326831

Bình chọn: 8.00/10/683 lượt.

ủa anh ấy rất tốt, có lẽ sẽ không
xảy ra vấn đề gì đâu”.

“Tốt quá rồi…” Trân Ân sung sướng đến rơi nước mắt, cô ôm chầm lấy vai Hạ
Mạt sụt sùi khóc, “tốt quá rồi… bác sĩ nói ca phẫu thuật tiến hành thuận lợi… lúc nãy mình cứ tưởng… cứ tưởng…”.

Bóng tối hoang mang choáng váng tan dần, trái tin cô nãy giờ treo lơ lửng
trên trời đã bắt đầu hạ dần độ cao, như người chay hụt hơi mấy ngày liên ở sa mạc, giờ đây đã thấy được ở phía trước mặt là ốc đảo. Doãn Hạ Mạt
run run hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tái nhợt của người đang được đẩy trên băng ca đi trong hành lang cũng dần trở nên rõ ràng…

Là Âu Thần.

Gương mặt quý tộc cao ngạo xưa kia giờ phút này hiện lên tái nhợt, Âu Thần
nằm im lìm giữa chiếc khăn trắng toát, làn môi mỏng vẫn mím chặt như
thường ngày, dường như anh chưa từng được hưởng chút niềm vui và hạnh
phúc, dù một chút chút niềm vui ngắn ngủi lại càng khắc sâu thêm trong
anh nỗi đau sâu sắc hơn. Âu Thần chìm trong hôn mê nhìn như một đứa trẻ
bướng bỉnh, có đau thêm nữa thì cũng chỉ là mím chặt đôi môi hơn một tí
mà thôi.

Một quả thận của Âu Thần…

Đã thay cho Tiểu Trừng…

Bám chắc lấy thành chiếc giường di động, Doãn Hạ Mạt chầm chậm đẩy Âu Thần
đang nằm im lìm theo chân y tá và bác sĩ. Ngăn cách qua một tấm chăn
trắng toát, Doãn Hạ Mạt chợt cảm giác bàn tay Âu Thần đang ở ngay cạnh
tay mình, lẻ loi đơn độc.

Chiếc giường di động được đẩy đi trên hành lang kêu rầm rầm.

Trong nắng hoàng hôn lúc xế chiều.

Ráng chiều hồng nhạt nhẹ nhàng phủ lên Âu Thần đang hôn mê trên giường và
Doãn Hạ Mạt vẫn cứ đăm đăm nhìn anh tự bao giờ, nét mặt cô đăm chiêu,
Doãn Hạ Mạt không hề để ý đến một bóng người nghiêng nghiêng đang đổ dài trên dãy hành lang.

Lạc Hi ngồi trên chiếc xe lăn.

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh trên mặt đất.

Doãn Hạ Mạt men theo cạnh giường Âu Thần đang nằm bước về phía trước mặt
anh, cô cúi đầu thấp, suối tóc dày dài như rong biển buông xõa trên má,
Doãn Hạ Mạt gầy đi rất nhiều, chiếc cắm trở nên nhọn hơn, viền mắt cô đỏ hoe, hàng mi đen nhánh như vẫn đọng vết tích của những giọt nước mắt.

Lạc Hi nín thở nhìn Doãn Hạ Mạt.

Cô vẫn chỉ để tâm đến Âu Thần đang nằm trên giường mà không hề cảm giác được sự xuất hiện của anh.

Lạc Hi đưa tay ra mà cuống họng khô khốc.

Bàn tay dừng lại giữa không trung, anh muốn níu lấy Doãn Hạ Mạt hay muốn
gây cho cô sự chú ý, anh không biết mình đang muốn gì, chỉ cảm thấy thân người giá lạnh từng cơn, những cơn buốt giá này thậm chí vượt cả thời
khắc cận kề cái chết.

Nhưng người Doãn Hạ Mạt nhìn thấy chỉ một mình Âu Thần.

Tay Lạc Hi cứng đờ giữa không trung, toàn thân như những tảng đá bị phong
hóa đang tan biến theo từng làn gió, từng chút, từng chút một…

***

Đêm đã khuya.

Trân Ân vì lo lắng cộng thêm mấy ngày liền không ngủ đã không thể tiếp tục
trụ nổi đành phải về nhà nghỉ ngơi. Doãn Hạ Mạt một mình một bóng đứng
ngoài lớp kính cửa sổ phòng hậu phẫu. Qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy
Tiểu Trừng và Âu Thần đang nằm phía trong.

Trên khắp thân thể hai người đều cắm đủ loại dây nhợ, cả hai có cùng nước da trắng nhợt nhạt, cả hai cùng rất yếu ớt, cả hai đều đang chìm trong mê
man, từng giọt nước truyền dịch đang chạy dần vào thân thể hai người,
màn hình máy theo dõi điện tim đang chạy những nhịp điệu có quy luật.

Ca phẫu thuật thận lợi. Các bác sĩ nói với Doãn Hạ Mạt, chỉ cần vượt qua
được thời kì nguy hiểm sau phẫu thuật, sẽ không có vấn đề nghiêm trọng
nào khác nữa.

Qua lớp kính cửa sổ phòng phẫu thuật.

Doãn Hạ Mạt bỗng dưng lại có cảm giác hoàn toàn chìm trong mộng mị, Tiểu
Trừng tuy rất ôn tồn hiền hòa nhưng cũng cực kì cố chấp ngang bướng, cô
những tưởng cậu sẽ chẳng bao giờ đồng ý phẫu thuật, nhưng tại sao khi cô vừa tỉnh mộng thì phẫu thuật đã được tiến hành?

Doãn Hạ Mạt cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ khó mà lay chuyển.

Là sự ích kỉ của cô đã làm tổn thương đến Lạc Hi và Âu Thần, cho nên ông
trời muốn bắt Tiểu Trừng để trừng phạt cô. Doãn Hạ Mạt vốn đã tuyệt
vọng, khi cô không còn cách nào để giằng co và phản kháng nữa, thì tại
sao chỉ qua một giấc mộng tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đã xoay chuyển,
trở nên khác lạ.

Ca mổ của Tiểu Trừng đã kết thúc rất thuận lợi.

Nhưng còn Lạc Hi…

Lạc Hi…

Khi cô nhìn thấy Âu Thần được đưa vào phòng hậu phẫu lúc trời chập choạng
tối, Doãn Hạ Mạt đã quay lại phòng mổ để chờ kết quả ca phẫu thuật của
Tiểu Trừng, trong ánh hoàng hôn nhạt màu buổi chiều tá, chiếc bóng trải
dài như ánh chớp của Lạc Hi khiến người cô hoàn toàn tê liệt!

Đôi mắt đen láy của anh nhìn vào khoảng không nhạt nhòa.

Đôi tay Lạc Hi im lìm đặt yên trên đầu gối.

Những tấm vải quấn trên tay phải đã bị tháo bỏ, một vết sẹo lõm sâu ghê gớm uốn lượn trên cổ tay anh.

Doãn Hạ Mạt đứng chết trân tại chỗ.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, những mạch máu đang sô


The Soda Pop