Insane
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326794

Bình chọn: 9.00/10/679 lượt.

oãn Hạ Mạt run rẩy cựa mình, những giọt mồ hôi nhỏ li ti bắt đầu rịn ra
trên trán, ngón tay chốc nắm chặt chốc thả lỏng, lồng ngực ngày càng
phập phồng dữ dội.

Trân Ân không hề để ý đến những biến đổi của Hạ Mạt, cô đứng ngoài cửa
phòng lo lắng, ánh mắt chăm chăm hướng về phía phòng phẫu thuật nơi đầu
dãy hành lang.

Ca phẫn thuật đã tiến hành được một khoảng thời gian rất dài, cửa chưa mở, cũng chưa có vị bác sĩ hay y tá nào bước ra. Vậy… vậy có nghĩa là ca
phẫu thuật đang được tiến hành thuận lợi chứ? Trân Ân bước tới bước lui
một cách lo lắng, cô cúi đầu lẩm nhẩm cầu khấn một cách căng thẳng, ông
trời ơi, ông trời hãy cho ca phẫu thuật được hoàn thành thuận lợi.

Đột nhiên.

Cửa phòng phẫu thuật bật mở!

Trân Ân nín thở sợ hãi!

Chỉ thấy một cô y tá hớt ha hớt hải chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm trọng dễ khiến người ta lo lắng bất an! Trân Ân còn nhớ, đó là cô y tá đã đi
vào phòng phẫu thuật cùng với nhóm các bác sĩ tiến hành mổ cho Tiểu
Trừng!

Trong phòng mổ, âm thanh vang vọng của những dụng cụ mổ trở nên gấp rút hơn,
máy theo dõi điện tim liên tục phát ra những âm thanh cảnh báo chói tai! Sắc mặt Doãn Trừng lịm trong cơn mê cứ trắng bệch như tờ giấy, bác sĩ
trưởng kíp mổ xoay mặt nhìn vào màn hình theo dõi, ông nhíu mày tăng tốc công việc trên tay.

“Huyết áp 70-40!”

Bác sĩ giám sát huyết áp nói giọng khẩn trương!

“60-30!”

“50-20!”

“Huyết áp giảm liên tục!”

Không khí bỗng như ngưng lại, tất cả bác sĩ ngừng dao mổ, cô y tá lau giúp
những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho vị bác sĩ trưởng kíp mổ, ông
cũng dừng công việc đang tiến hành, căng thẳng ra lệnh:

“Tiêm kích tố tuyến thượng thận.”

Khi cô y tá hớt hải trở về phòng mổ cùng một bác sĩ khác Trân Ân chưa từng
gặp, Trân Ân vội vã chạy ra ngoài phòng bệnh của Hạ Mạt! Cô chả có gì
phải giữ kẽ nữa, tâm trí cô bây giờ đang chứa đầy những mối lo ngại đáng sợ, cô vội ngăn cô y tá lại, hoảng hốt hỏi luôn:

“Ca phẫn thuật sao rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?!”

“Bệnh nhân đang có những triệu chứng khác thường, chúng tôi đang cố hết sức,
xin cô hãy tránh đường!” Nói rồi, cô y tá theo bước bác sĩ chạy ngay vào phòng mổ, chỉ còn lại một mình Trân Ân hãi hùng đứng đó, nỗi sợ khiến
thân người cô rung lên từng chập!

Tiểu Trừng…

Tiểu Trừng…

“Huyết áp 45-15!”

“Tiếp tục tiêm kích tuyến thượng thận vào tĩnh mạch chủ!”

“Huyết áp 40-10!”

“Tăng liều lượng!”

Trong phòng mổ trắng toát, các bác sĩ đang khẩn trương xử lý tình hình khẩn
cấp, Doãn Trừng im lìm nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng tựa bức tường.

“Tiểu Trừng!!!...”

Thân người Doãn Hạ Mạt bỗng dưng giật mạnh trong hơi thở gấp gáp và vật vã
trong cơn ác mộng kinh hoàng! Mồ hôi trên trán Doãn Hạ Mạt đổ ra như
tắm, khắp người cô như vừa lao ra từ nước buốt giá, cô lóng ngóng ngồi
bật dậy, những cảnh đáng sợ trong mơ hiện ra và trong thoáng chốc cô
không biết mình đang ở đâu! Trong nền trời rực lửa, toàn thân Tiểu Trừng cứ dần trở nên trong suốt, bất luận cô cố đưa tay ra với thế nào cũng
không tới như thể Tiểu Trừng đang nói lời từ biệt cô…

“Tiểu Trừng…”

Hình ảnh xung quanh khiến Doãn Hạ Mạt dần nhận ra đây là phòng bệnh, nhưng
trong phòng lại trống trơn không một bóng người, và đây cũng không phải
phòng bệnh của Tiểu Trừng! Sao cô lại ở trong này? Trong thoáng giây,
những hồi ức vụn vặt và những hình ảnh mờ ảo lần lượt ẩn hiện trong đầu, nhưng cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, nỗi khiếp sợ ép chặt đến
nghẹt thở, cô chỉ muốn nhìn ngay thấy Tiểu Trừng! Cô phải nhìn thấy một
Tiểu Trừng lành lặn và khỏe mạnh!

Đối chân yếu ớt bất lực.

Doãn Hạ Mạt bổ nhào xuống đất!

Cổ tay vướng víu đau rát, Doãn Hạ Mạt giựt phắt đầu kim ống truyền dịch,
gắng sức đứng dậy và chạy ra ngoài, trước mắt từng mảng tối sầm, thân
người cô như thế đang bị từng cơn gió lạnh buốt thổi tạt sau khi đã ướt
sũng nước mưa. Dò dẫm theo vách tường, Doãn Hạ Mạt loạng choạng lần bước trên dãy hành lang hun hút, chẳng biết đây là tầng thứ bao nhiêu, cô
chỉ biết dựa vào trực giác mà tiến về phía thang máy nơi đầu dãy hành
lang.

Trân Ân sợ hãi ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, cô tự ôm chặt
lấy mình, tự khống chế cơ thể trước những cơn run bần bặt, “triệu chứng
khác thường” là sao? Liệu có phải Tiểu Trừng đang lâm nguy? Tiểu Trừng…
Tiểu Trừng…

Trân Ân bật khóc thành những tiếng nhỏ.

Sau đó, tiếng khóc ngày càng đau đớn, cô thật vô dụng, chuyện gì cũng không giúp được, cô chỉ biết liên tục tự dằn vặt mình, nếu cô không ăn nói
lung tung thì chắc ca phẫu thuật của Doãn Trừng đã thành công mỹ mãn
cách đây vài ngày rồi…

“Cậu… sao lại khóc…”

Trên hành lang bệnh viện, một âm thanh yếu ớt khẽ vang lên.

Trân Ân toát mồ hôi hột mà không dám tin vào tai mình nữa, cô hoảng hốt
ngoảnh đầu lại, dáng người thấp thoáng dưới nắng chiều kia