
n và Hạ
Mạt vẫn đang chìm sâu trong hôn mê. Trân Ân nhìn Hạ Mạt rất lâu bằng
ánh mắt ngây dại, cô cắn chặt môi có vẻ rất áy náy, cô lẩm bẩm:
“Xin lỗi… mình đã chuốc lấy quá nhiều, quá nhiều tai họa… nếu mình khuyên
ngăn cậu ngay từ đầu… nếu mình kể cho cậu về cú điện thoại của Lạc Hi…
nếu mình không hấp tấp kể lại sự việc để cho Tiểu Trừng nghe thấy được…
mọi chuyện có lẽ đã không trở nên tồi tệ đến vậy… cậu sẽ không bị ốm
nặng như thế này…”
“Mình xin lỗi…”
“… tuy mình là bạn cậu… nhưng hình như mình chả giúp được gì cho cậu…
ngược lại còn để cho cậu phải lo cho mình… nêu đổi lại là Phan Nam… chắc cô ấy sẽ giúp cậu nhiều lắm… mình là người vô dụng nhất trên thế gian
này…”
“Nếu sau khi cậu tỉnh lại… vì ghét mình… mà muốn cắt đứt quan hệ với mình…”
Trân Ân run rẩy hít lấy một hơi, “… cũng là hình phạt mình đáng phải
chịu… nhưng mà, sao cậu vẫn chưa chịu tỉnh lại, Tiểu Trừng và Âu Thần
sắp bắt đầu làm phẫu thuật ghép thận rồi… không biết có nguy hiểm gì
trong quá trình phẫu thuật không… cậu thật không lo lắng chút nào sao?”.
“ Hạ Mạt… mình biết… cuộc phẫu thuật không đơn giản tí nào cả, đúng
không?... Mình đã thấy vẻ mặt của cậu khi nói chuyện với bác sĩ Trịnh
rồi, tuy cậu không nói gì với mình cả, nhưng… sẽ có nguy hiểm xảy ra
trong quá trình phẫu thuật đúng không?”
Càng nghĩ càng lo, Trân Ân cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm được nữa.
Trân Ân cẩn thận sao cho gió bên ngoài cửa sổ không lọt tới chỗ Doãn Hạ
Mạt đang nằm bất động cô căng thẳng nhìn về phía đầu hành lang xa xa
đằng kia là cửa phòng phẫu thuật.
Một nhóm các bác sĩ, y tá đi ngang qua trước mặt Trân Ân.
Trong số này, Trân Ân gần như đã quen mặt, chỉ có một vài người đặc biệt được mời từ nước ngoài đến tham gia ca phẫu thuật này. Bác sĩ Trịnh đã vào
trong phòng phẫu thuật, gương mặt bà có vẻ rất nghiêm trọng khiến lòng
Trân Ân đột nhiên như bị siết chặt.
Một lúc sau.
Âu Thần nằm trên băng ca được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Doãn Trừng cũng nằm im lìm được các y tá đẩy vào sau.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại.
Trân Ân cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn về phía phòng phẫu thuật ở đầu hành
lang, tim cô đập thình thịch, thình thịch. Trân Ân không nhìn được quay
đầu lại nhìn Hạ Mạt đang trong phòng, Hạ Mạt mê man trong cơn sốt cao
hình như đang cảm nhận được không khí căng thẳng của ca phẫu thuật, cơ
thể Hạ Mạt chốc chốc lại run rẩy, vật vã.
Ông trời ơi, hãy phù hộ cho ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Trân Ân chắp tay trước ngực, ra sức cầu nguyện!
Thêm lần nữa từ cơn mê bừng tỉnh lại, Lạc Hi xanh xao kiệt quệ vẫn ra sức
giãy giụa đòi bước xuống giường, bác sĩ và y tá muốn anh nằm yên, họ nói với anh rằng tình hình sức khỏe của anh đang rất tệ, cần nghỉ ngơi thêm ít nhất vài ngày nữa mới có thể đặt chân xuống giường được.
Nhưng Lạc Hi chẳng nghe thấy gì cả, đầu anh rầm rầm hỗn tạp âm thanh, những
từ ngữ như đổi thận, giao dịch, hôn nhân từ đâu bỗng đột ngột xuất hiện
khiến anh phát điên lên!
“Tôi muốn… đi gặp cô ấy…”
Trong những tiếng gọi sợ hãi của mấy cô y tá, Lạc Hi giằng co đưa tay giật
ống truyền dịch, anh cảm thấy mặt mày xây xẩm, anh nhắm nghiền mắt lại,
kiệt quệ, trời đất tối sầm lại, gom chút sức tàn lực kiệt trên đôi chân, Lạc Hi cố gắng gượng hướng ra phía cửa phòng bệnh mà chạy.
Khiết Ni hoảng loạn đỡ lấy Lạc Hi, bằng những nỗ lực cuối cùng, cô cố thử
khuyên ngăn anh, “Vài ngày nữa hãy đi thăm chị Hạ Mạt, anh bây giờ… có
thể sẽ làm chị ấy sợ đấy… chi bằng hãy đợi đến khi sức khỏe hồi phục một chút đã…”
Anh muốn gặp Hạ Mạt!
Anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Ý nghĩ này làm Lạc Hi như muốn phát điên, không, một giây anh cũng không
được ở lại, anh phải đi tìm cô ấy, anh cần phải hỏi cho ra lẽ!
Ý chí mạnh mẽ ấy giúp Lạc Hi có được sức mạnh kinh người gạt đôi tay
Khiết Ni ra, từng cơn choáng váng suy nhược, thân thể yếu đuối rã rời,
Lạc Hi nắm đấm cửa lạnh băng gắng gượng hết mình mở cánh cửa ra!
Ngoài cửa là một chiếc xe lăn trống.
“Em đưa anh đi.”
Thẩm Tường đang đứng ngoài cửa, tay vịn lên thành xa lăn, giọng nói lạnh tanh.
“Nhưng, chị Thẩm… sức khỏe của anh ấy…”
Khiết Ni kinh hãi nhìn Thẩm Tường.
“Không cho anh ấy đi, có lẽ anh ấy lại chết lần nữa.”
***
Hình như đang bị sốt cao.
Loáng thoáng có vài bóng người lờ mờ, có vài âm thanh mông lung, nhưng khi
Doãn Hạ Mạt đưa tay muốn nắm lấy, những hình ảnh và âm thanh ấy lại vỡ
tan tành như bong bóng nước. Những bóng người và những âm thanh ấy cứ
như đang đùa cợt cô, bất luận cô có chạy thục mạng đi tìm trong khắp
trời bão lửa cũng chẳng lần nào tóm được vật gì, nhưng cứ mỗi khi cô
muốn bỏ cuộc thì những bóng người và âm thanh ấy lại lượn lờ vây quanh
cô, mấp máy lấp lửng nói những điều gì đó, hình như rất quan trọng,
nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể nghe được…
Trên giường bệnh.
D