Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326730

Bình chọn: 8.00/10/673 lượt.

ngoài cửa sổ.

“Đây là đơn xin ly hôn anh đã ký sẵn.”

Một tờ giấy mỏng manh xuất hiện trước mặt Doãn Trừng, vết mực đen của chữ
ký dưới ánh mặt trời buổi sớm, Doãn Trừng ngẩng đầu một cách kinh ngạc,
giọng nói Âu Thần trầm khàn trong không khí:

“Chỉ cần em đồng ý làm phẫu thuật, từ nay phần đơn ly hôn này sẽ do em nắm
giữ, cuộc hôn nhân của anh và Hạ Mạt có thể chấm dứt bất cứ khi nào em
muốn…”

“Nếu không còn vấn đề gì nữa, mời em kí vào tờ đơn này.”

Âu Thần đặt đơn ly hôn lên chiếc tủ đầu giường bệnh của Doãn Trừng, sau đó lấy thêm một phần hồ sơ đưa đến trước mặt Doãn Trừng. Doãn Trừng nhìn
thấy mấy chữ lớn in đen trên hồ sơ “Đơn đồng ý cấy ghép thận”.

“Không…”

Doãn Trừng lắc đầu quầy quậy.

“Em còn yêu cầu gì nữa à?” Âu Thần nhìn Doãn Trừng chăm chăm, “Nói đi, chỉ
cần em đồng ý chấp nhận cuộc phẫu thuật này, bất kể là yêu cầu gì cũng
được”.

“Tại sao?” Doãn Trừng nhìn Âu Thần, “Anh đã làm nhiều chuyện như vậy tất cả
chỉ vì muốn được ở bên chị Hạ Mạt, không đúng sao? Tại sao phải kí vào
đơn ly hôn? Tại sao dù có phải như thế này anh vẫn cứ muốn cho em quả
thận?”

Âu Thần im lặng không nói gì.

“Không, em sẽ không đồng ý phẫu thuật.” Hồi lâu Doãn Trừng hạ giọng nói, “Em
không thể lấy đi thận của anh, lại buộc anh mất luôn cả chị, như vậy là
quá không công bằng đối với anh. Nếu chị biết được… chị cũng sẽ không
yên đâu…”.

“Nếu vậy, em muốn nhìn cô ấy chết đi sao?”

“Chị sẽ không chết!” Như bị đâm một nhát, Doãn Trừng nói một cách run sợ,
“Chị chỉ bị cảm sốt thôi, chị sẽ khỏi lại rất nhanh… rất nhanh thôi mà!”

“Em biết rõ em có ý nghĩa thế nào đối với cô ấy! Em biết rõ cô ấy vì sao mà lâm trọng bệnh!” Giọng nói khản đặc lộ rõ nỗi đau dằn vặt trong thâm
tâm Âu Thần, toàn thân anh căng như sợi dây cung có thể bị đứt bất cứ
lúc nào, “Nếu em thực sự thương yêu cô ấy, việc duy nhất em có thể làm
là chấp nhận phẫu thuật, khỏe mạnh trở lại và phải khỏe mạnh mãi mãi để ở bên cạnh mà chăm sóc cô ấy! Những việc khác thì không cần em phải phiền lòng đâu.”

“Ký đi!”

Dúi cây bút vào tay Doãn Trừng, Âu Thần mím chặt môi, những tia lửa hận nơi đáy mắt khiến Âu Thần trong có vẻ cực kì nguy hiểm.

“Không…”

Sự áy náy và nỗi bất an trong lòng khiến Doãn Trừng vẫn không thể quyết định được, cậu đặt bút qua một bên.

“…”

Nhìn Doãn Trừng do dự khó quyết, Âu Thần hít thở thật sâu để kiềm nén tình
cảm của mình, anh nói một cách vừa kiên định vừa từ tốn:

“Hãy cho là anh đang cầu xin em, em kí tên đi, xin em hãy chấp nhận quả thận của anh, xin em… hãy cứu lấy Hạ Mạt!”

“Anh Âu Thần…”

Lời nói không che giấu được những nỗi đau làm cho Doãn Trừng ngây người ra
sợ hãi. Từ bé đến lớn, Âu Thần mà cậu được biết luôn là người lạnh lùng
cao ngạo, vậy mà giờ đây, người đang cúi đầu van xin cậu kia có đúng là
Âu Thần không?

“Mọi nỗi đau của cô ấy đều do anh gây ra, việc trước mắt anh chỉ có thể làm
được cho cô ấy, chỉ là hiến thận mà thôi.” Âu Thần nhắm mắt lại, giọng
nói khàn khàn, “Còn đối với em, anh không muốn nghĩ tới việc xin em tha
thứ, việc đó không cần thiết. Tuy nhiên anh hy vọng em sẽ cho anh cơ hội bù đắp cho cô ấy”.

Trong căn phòng là sự im lặng kéo dài. Âu Thần lại dúi mạnh cây bút vào tay
Doãn Trừng, trong sức mạnh đó chứa cả sức ép kiên quyết. Doãn Trừng như
bị cái gì đó cưỡng bách, cậu luống cuống đặt bút kí tên mình trên tờ đơn đồng ý phẫu thuật.

“Cảm ơn!”

Gương mặt căng thẳng của Âu Thần đã dần giãn ra, anh chộp lấy tờ đơn đồng ý
phẫu thuật thật nhanh như sợ Doãn Trừng sẽ thay đổi quyết định, đi nhanh ra phía cửa.

Tiếng “cảm ơn” kia làm cho trái tim Doãn Trừng như bị cấu xé dữ dội! Tiếng
“cảm ơn” chẳng phải lẽ ra cậu mới là người nên nói hay sao? Tại sao tất
cả lại đảo lộn lên như vậy? Dõi nhìn bóng dáng cao cao xơ xác của Âu
Thần biến mất dần sau cửa, Doãn Trừng khẽ thầm thì:

“Anh Âu Thần, anh yêu chị nhiều lắm phải không?”

***

Nắng chiều tĩnh lặng trải dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Hi.

Đôi mắt anh chầm chậm hé mở.

Ánh mắt mông lung nhìn trên trần nhà, Lạc Hi hoảng hốt như vừa trải qua một giấc mơ thật dài, anh không rõ lúc này anh đang chìm trong mơ hay những chuyện quá khứ kia mới là cõi mộng dày đặc sương mù.





“… anh có thể cầu xin em đừng lấy anh ta được không…”



“Nhưng… em thật cố chấp và lạnh lùng, giống như một bức tường băng không kẽ hở; từ trước đến nay em chẳng thể vì anh mà đổi ý bất cứ điều gì… Hạ Mạt,
anh đến đây để làm gì… liệu em có vì anh mà không lấy Âu Thần, có được
không?”




“… không có tác dụng gì đâu.”

Trong tiếng gió bị cây lá lay lắc làm vỡ toang ra, giọng nói của Hạ Mạt như tia sáng lạnh lẽo lóe lên châm một nhát buốt giá.

“Bởi vì… em yêu anh ấy.”



“Em yêu Âu Thần.”