Disneyland 1972 Love the old s
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326621

Bình chọn: 9.5.00/10/662 lượt.

ắp khăn ướt lên trán cô, cô giãy giụa trong hôn mê, kêu la gì đó
một cách hoảng loạn, anh luống cuống ấn giữ chiếc khăn ướt, không cho nó tuột khỏi trán cô.

Thân nhiệt cô vẫn rất cao.

Như một trận cháy khủng khiếp không cách nào dập tắt được.

“Hạ Mạt…”

Những ngón tay nhìn thấy rõ từng đốt đang run nhẹ khẽ vuốt lên đôi má vừa đỏ
bừng vừa nhợt nhạt của cô, cảm giác nóng ran ấy giống như hơi thở tuyệt
vọng đang xâm chiếm trong cơ thể cô, và nỗi tuyệt vọng ấy, lại giống như ngón tay anh đâm xuyên vào đáy lòng mình từng chút một, xâu xé tim anh
từng li từng tí.

Rốt cuộc thì anh vẫn thua…

Những ngón tay Âu Thần nắm lại cứng đờ.

Mỗi khi ở trước mặt Doãn Hạ Mạt, anh đều phải thua một cách hồ đồ xấu hổ.
Mặc dù hạnh phúc đã nằm trong tay nhưng anh vẫn cứ thua cuộc. Hạ Mạt đã
là vợ anh, anh đã có thể mãi mãi ở bên cô, chăm sóc cô, mang đến cho cô
hạnh phúc, không ai có quyền chia lìa anh và Hạ Mạt!

Nhưng…

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Doãn Hạ Mạt trong lúc hôn mê, anh biết một lần nữa, mình lại thua. Tất cả nỗ lực cố gắng của anh, những hạnh phúc mà anh đã không từ bất kỳ thủ đoạn khổ sở nào để giành lấy, đã không chịu nổi một cú sốc như vậy…

“Aaa…”

“Aaa!!!”

Trên giường bệnh, Doãn Hạ Mạt mê man cựa quậy, lời nói mê sảng theo những
cơn nóng dồn dập ập tới. Đột nhiên Doãn Hạ Mạt mở to đôi mắt!

“Hạ Mạt!”

Âu Thần không dám tin vào mắt mình, anh vừa mừng vừa lo cúi người xuống,
những ngày qua, cô chưa tỉnh lại dù là trong thoáng chốc, dẫu rằng có
những lúc cơn sốt ngẫu nhiên giảm một chút nhưng cô vẫn mê man bất tỉnh.

“Mẹ ơi…”

Ngước mắt rã rời nhìn lên trần nhà, chiếc khăn hạ sốt lúc nãy bị cô giãy giụa hất văng ra một bên, Doãn Hạ Mạt thở dốc, những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp trán, từ cơn mộng mị đáng sợ, Hạ Mạt bừng tỉnh, trí óc cô vẫn
rối loạn trong mớ hỗn độn.

“Em…”

Sự xúc động dâng lên trong lồng ngực khiến Âu Thần nghẹn ngào, anh hít thở thật sâu để tự trấn tĩnh mình trong niềm vui khôn Trân Ân, giọng Âu
Thần khàn khàn:

“Em thấy thế nào? Anh gọi bác sỹ đến ngay nhé!”

“Mẹ ơi…”

Lồng ngực Doãn Hạ Mạt phập phồng dữ dội, dường như trong cơn hoảng loạn,
tinh thần cô đang thảng thốt quở quạng trong hư không để tóm lấy cái gì
đó. Âu Thần vội vàng nắm lấy tay Hạ Mạt, thế là, cô đưa ánh mắt mỏi mệt
từ trần nhà xuống người anh.

Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần ngơ ngác.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi nơi khóe mi, rơi gấp gáp xối xả, rồi cô chợt òa khóc, khóc nức nở như đứa trẻ lên ba.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

“Hạ Mạt! Hạ Mạt!”

Âu Thần lòng đau tột độ, tiếng khóc của Doãn Hạ Mạt khiến anh không thể
chịu đựng nổi, vào lúc này anh ước ao mình có thể dùng mọi thứ để trao
đổi với ông trời để có thể thay cô chịu đựng tất cả những đau khổ.

“Mẹ ơi…”

“Tiểu Trừng… sắp chết rồi…”

Doãn Hạ Mạt khóc tấm tức, khóc đến nỗi toàn thân run lên bần bật, nước mắt
tuôn rơi từng dòng, từng dòng, cô cuống cuồng sợ hãi như một đứa bé con, hoảng hốt khóc thét lên:

“Hãy cứu lấy Tiểu Trừng… mẹ ơi… con xin mẹ… hãy cứu lấy Tiểu Trừng… không có Tiểu Trừng con biết làm sao đây… mọi người đều bỏ đi cả… bỏ con lại một mình… con sợ lắm… mẹ ơi… cứu con… cứu Tiểu Trừng…”

“Tiểu Trừng sẽ không chết.”

Bàn tay Doãn Hạ Mạt bám chặt tay Âu Thần, nắm rất chặt như một người đang
cận kề cái chết. Âu Thần trầm lắng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Hạ
Mạt, anh nói bằng giọng khan khan:

“Anh bảo đảm với em! Tiểu Trừng sẽ không chết.”

“Tại sao phải trừng phạt Tiểu Trừng?... Là lỗi của em mà… tất cả những việc sai trái đều do em làm cả…”

Nước mắt lấm lem trên mặt Doãn Hạ Mạt, đôi má cô nhợt nhạt nhưng gò má ửng
đỏ, đôi mắt cô đờ đẫn, bầu trời đỏ rực như lửa cháy, màn sương phủ trắng xóa, bóng hình mẹ thoắt ẩn thoắt hiện, Hạ Mạt ra sức níu lấy mẹ, đừng
đi, chỉ có mẹ, chỉ có mẹ mới cứu được cô thôi!

“… Mẹ ơi… con đã làm rất nhiều việc sai trái… nếu ngay từ đầu con kiên
quyết không để bố Doãn nhận nuôi Lạc Hi… không… nếu lúc đó con giữ Lạc
Hi lại… Tiểu Trừng đã không bị ốm… đã không phải đi viện… đã không có
tai nạn xảy ra…”

“… nếu con không giận lây sang Âu Thần… nếu con không ra sức hãm hại anh
ấy… thì đã không bị bắt giữ… Tiểu Trừng cũng không bị dầm mưa… để rồi
sức khỏe của nó bị ảnh hưởng trở nên tồi tệ…”

“Mẹ nhìn xem… mẹ ơi… đều là lỗi của con cả… nhưng tại sao… người bị trừng
phạt lại là Tiểu Trừng… mà không phải là con… họ phạt sai rồi… mẹ ơi…
con cầu xin mẹ… mẹ ở trên thiên đàng… mẹ hãy nói với họ… người đáng chết là con mới phải… chứ không phải là Tiểu Trừng… không phải Tiểu Trừng…”

“Hạ Mạt, tỉnh lại đi!”

Âu Thần xót xa ôm đôi vai run bần bật của Doãn Hạ Mạt muốn đánh thức cô.
Doãn Hạ Mạt lại vẫn như đang chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng, nước mắt cô rơi lã chã thấm ướt bờ vai anh. Âu Thần trước giờ chưa từng thấy Hạ
Mạ