Insane
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326630

Bình chọn: 10.00/10/663 lượt.

quặn thắt!

“Anh hứa với em…”

“Hạ Mạt…”

“Chỉ cần em khỏe lại… muốn anh làm gì cũng được…”

Nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt, Âu Thần áp má vào lòng bàn tay nóng rực của cô,
tấm lưng khắc khoải cô đơn gượng dậy trong ánh sáng chạng vạng đang khẽ
run lên.

***

Doãn Trừng không thể túc trực trong phòng chị mãi được, cậu không thể đứng
đó gương mắt nhìn dáng vẻ đau đớn trong cơn sốt không thuyên giảm ấy, sự giày vò ấy sẽ buộc cậu phải chấp nhận phẫu thuật, cậu những mong sao
chị sẽ mau chóng khỏe lại!

Nhưng, cách đó chẳng khác gì uống rượu độc để giải khát…

Cách đó có lẽ sẽ giúp cho bệnh tình chị thuyên giảm mà tạm thời khỏe lại, còn sau đó, chị sẽ phải mất đi cơ hội hạnh phúc…

Lý trí Doãn Trừng bảo không, nhưng hình ảnh chị lịm trong cơn sốt như đang xâu xé tâm trí cậu, sự mâu thuẫn tột độ trong lòng khiến cậu chẳng thể ở lại với chị thêm phút giây nào nữa. Doãn Trừng nhờ Trân Ân hỏi thăm
bệnh viện mà anh Lạc Hi đang nằm, cậu biết được anh Lạc Hi vẫn hôn mê
bất tỉnh, cậu bèn tới đó luôn.

“Anh Lạc Hi…”

Doãn Trừng sợ sệt nhìn dáng người xanh xao đang nằm trước mặt mình, khắp người là đủ loại ống dây lằng nhằng.

Đó là anh Lạc Hi sao?

Dù là anh Lạc Hi trong ký ức lúc còn bé thơ, hay sau này lớn lên mới gặp
thì vẫn luôn hòa nhã lịch thiệp như thế. Anh Lạc Hi luôn luôn mỉm cười,
có vẻ không vướng bận gì cả, cứ hoàn hảo như một thiên sứ, dù có phải
chịu ấm ức gì, thì anh sẽ chỉ thoáng cười và xem như gió thoảng mây bay.

Thế nhưng…

Thế nhưng anh lại chọn cách tự kết liễu đời mình…

“Xin lỗi anh…”

Doãn Trừng thì thầm với Lạc Hi đang hôn mê. Anh rất yêu chị Hạ Mạt, nên mới
chọn cách tự vẫn trong nỗi nhớ nhung tuyệt vọng sau khi chị bỏ đi, nhưng ngay trong thời khắc chọn lấy cái chết, chắc cũng khó mà hứng chịu nỗi
đớn đau tuyệt vọng trong lòng.

“… xin anh đừng oán hận chị… không phải là lỗi của chị đâu… tất cả đều là vì em… chị mới chọn cách làm đó thôi…”

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra.

Đột nghiên nghe thấy phía trong có âm thanh vọng ra, tay Khiết Ni run run
chết lặng trên nắm đấm cửa, cô nghe ngóng, cô kinh hãi ngẩng đầu lên,
bắt gặp vẻ mặt cũng đang kinh ngạc của Thẩm Tường.

“… là vì em, chị ấy mới chịu lấy anh Âu Thần…, Âu Thần dùng thận của anh
ấy để trao đổi, chỉ khi chị ấy ấy kết hôn với Âu Thần, anh ta mới đồng ý hiến thận cho em…”

“… cho nên, cuộc hôn nhân đó chỉ là một cuộc giao dịch…”

Thẩm Tường nghe thấy mà kinh hãi chết lặng ngoài cửa, cô không dám tin vào
tai mình nữa, từng nhịp trống vang lên trong lòng, cô không rõ đây là
cảm giác gì.

“Em muốn…”

“… chị rất yêu anh… nếu không chị đã không hay mỉm cười với anh như vậy…
bằng không sau nỗi lần gặp anh, chị sẽ không phải đau khổ… anh Lạc Hi,
chị đã quen chôn chặt tâm tư tình cảm của mình vào nơi sây thẳm nhất của trái tim rồi, chị thường không tâm sự gì cả…”

Nỗi đau trong lòng Doãn Trừng đắng chát.

Nhìn Lạc Hi nằm trên giường không có lấy một chút sinh khí giống như chị
mình, tầng tầng lớp lớp băng trắng toát quấn trên cổ tay Lạc Hi, cậu hít một hơi thật sâu, khẽ nói:

“Anh Lạc Hi… Nếu anh vẫn yêu chị ấy, thì hãy mau khỏe lại đi… anh biết
không… chị ấy ốm rồi, ốm nặng lắm, đang hôn mê bất tỉnh như anh đấy…”

“Bíp…”

“Bíp…”

Chiếc máy theo dõi điện tim phát ra tiếng kêu đơn điệu, những đường báo hiệu
nhịp tim gấp khúc dao động. Lạc Hi lặng im nằm trên giường, anh gầy đi
nhiều lắm, đôi môi trắng nhợt, da trắng bệch gần như trong suốt, anh tựa như chàng hoàng tử đang chìm sâu trong giấc ngủ, và nàng công chúa có
khả năng đánh thức anh thì vẫn chưa đến.

“Chị luôn phải vật lộn với cuộc sống… tuy chị vẫn luôn kiên cường như một
cây đại thụ… nhưng chị cũng biết mệt, chị cần phải được nghỉ ngơi…”

“Có lẽ em không thể kề bên chị lâu hơn được nữa…”

“Anh Lạc Hi… xin anh hãy tỉnh dậy nhanh một chút đi… những tháng ngày sau
này, nhờ anh hãy chăm nom chị ấy giúp em… có được không…”

Lâu thật lâu sau.

Doãn Trừng gắng sức đứng lên, cậu chăm chú nhìn Lạc Hi đang hôn mê lần cuối rồi xoay người đi ra hướng cửa phòng bệnh.

Ngoài cửa.

Khiết Ni đứng ngây người đờ đẫn nhìn Doãn Trừng đang từ từ bước ngang qua mặt mình. Khiết Ni há hốc miệng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành tất cả mọi
chuyện là như thế nào, nhưng sắc mặt đau khổ trắng bệch của Doãn Trừng
khiến cô không còn dám bước tới cất tiếng hỏi.

Thẩm Tường cứng đờ người đứng trước đầu giường Lạc Hi đang nằm.

Nhất thời cô không tài nào lý giải được những gì vừa nghe thấy, những lời ấy nghe thật khó tin, làm đảo lộn tất thẩy những nhận biệt của cô.

Còn Lạc Hi thì sao?...

Liệu anh có nghe thấy không?...

Đêm đã khuya.

Âu Thần vẫn kề bên giường Doãn Hạ Mạt, đã mấy ngày đêm liền anh không nghỉ một chút nào, râu ria mọc tua tủa. Từ chối sự giúp đỡ của y tá, anh tự
tay đ