The Soda Pop
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326541

Bình chọn: 7.00/10/654 lượt.

ữa, vì cứ nhìn thêm một giây
phút nào là trái tim cậu như bị nung nấu trên lò than đỏ rực thêm giây
phút ấy.

Doãn Trừng chậm chạp bước ra khỏi căn phòng.

Cậu thẫn thờ đứng giữa hành lanh bệnh viện, sự mênh mông hịu quạnh khiến
đầu óc cậu trống rỗng. Sức khỏe của chị trước nay vẫn rất tốt, chị sẽ
khỏe lại thôi, cậu không được vì nhất thời hoang mang mà thỏa hiệp, chị
sẽ mau chóng khỏe lại thôi mà…

Trong phòng bệnh, Trân Ân đã sớm bị mọi người bỏ quên nơi góc phòng. Cô ngơ
ngác nhìn về phía Doãn Trừng đi ra rồi lại ngơ ngác nhìn Âu Thần đang
đứng trước giường của Hạ Mạt, mắt cô cứ đỏ hỏe, vệt nước mắt lăn dài
trên má chưa kịp lau khô, trông cô thê thảm cùng cực.

Tất cả mọi việc xảy ra trong hai ngày nay đã làm đầu óc cô hoàn toàn bấn
loạn, cô không còn phân biệt được cái nào là đúng, cái nào là sai nữa,
hình như trên thế gian này chẳng có gì là hoàn toàn đúng hoặc sai cả,
chỉ có đau khổ bọp nghẹt tim cô khiến nước mắt cứ thế trào ra.

Một lúc rất lâu.

Âu Thần đứng im lặng lạ thường.

Trong đêm đen vắng lặng, nơi đáy mắt vô hồn lặng lẽ, tấm lưng thẳng cứng đờ,
dường như anh đang tự nói với chính mình, anh không làm gì sai cả, anh
không phải hối hận! Tuy nhiên, những ngón tay nóng ran gầy guộc của Doãn Hạ Mạt đang khẽ run vì sốt cao, như những ngọn lau sậy bên bờ hồ đang
lung lay trước gió, làm đứt gãy sơi dây thần kinh cứng cỏi cuối cùng của anh.

Cơn sốt cao trước sau vẫn không thuyên giảm tí nào.

Mặc cho Âu Thần hằng đêm mời các vị thầy thuốc giỏi nhất trong nước đến
điều trị cho Doãn Hạ Mạt, mặc cho các bác sỹ đã nghĩ đủ mọi cách, đã thử hết các loại thuốc tiêm, gắng thử các phương pháp vật lý để hạ sốt cho
Hạ Mạt, thế nhưng thân nhiệt cô mấy lần đã vượt quá 40 độ, cơ thể cô bị
đầy đọa trong cơn sốt cao trở nên xanh xao và tiều tụy đi trông thấy.

Đã sang ngày thứ ba.

Các bác sỹ bất đắc dĩ phải nói cho Âu Thần biết, Hạ Mạt sốt do bị cảm lạnh và đã phát triển thành viêm phổi cấp tính.

Chiếc gối trắng tinh.

Cổ tay bị cắm ống truyền dịch, Hạ Mạt mê sảng giãy giụa một cách vô thức,
đôi mày nhíu chặt không yên, hàng mi đen nhánh cứ run run trên gương mặt nhợt nhạt, nhưng gò má lại ửng đỏ khác thường, như ngọn lửa đớn đau
đang bùng cháy dữ dội muốn thiêu rụi cô thành tro tàn!





“… nhất định là phải tiến hành phẫu thuật thay thận ngay, nếu không… căn
cứ vào tình trạng sức khỏe của cậu ấy hiện giờ khó có thể qua nổi ba
tháng… là chưa có cách nào tìm được nguồn thận thích hợp… nhóm máu B, RH âm tính là nhóm máu hiếm, tìm được nguồn máu tương thích vốn đã khó
khăn lắm rồi, bây giờ muốn tìm được nguồn thận vừa có nhóm máu tương
thích vừa có các chỉ tiêu khác cũng phải thích hợp lại càng khó khăn
hơn…”


“Đã tìm được một người có thận phù hợp về mọi phương diện. Nhưng người đó vẫn chưa quyết định là có cho thận hay không…”



“Người ấy tên là Âu Thần.”





“Lấy tôi, tôi sẽ cho Tiểu Trừng thận.”



“Cho dù một giây sau anh biến mất trên thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta sao…”





Giãy giụa một cách đau đớn, ngọn lửa nóng rực đang hừng hực bủa vây lấy cô,
sai rồi ư? Cô đã sai từ đầu chí cuối rồi, mắt nhằm nghiền, cổ họng như
bị cơn ác mộng bóp nghẹt. Đôi môi nứt nẻ liên tục nói những câu chữ mơ
hồ trong cơn mê sảng. Người co giật từng cơn…





“… Dù có tiến hành phẫu thuật ghép thận, cũng vẫn có thể có biến chứng của các cơ quan nội tạng… cô nên có sự chuẩn bị tâm lý…”



“Doãn Hạ Mạt, cô đã đắc ý chưa? Anh ấy có thể tự sát vì cô… đã dùng lưỡi dao cắt cổ tay mình…”



“Cho nên anh Lạc Hi chết cũng được sao… anh Lạc Hi đã vì đám cưới này mà tự
sát! Anh ấy còn đang nằm cấp cứu trong bệnh viện! Chị không sợ anh ấy
chết thật sao?!”




“Còn anh Âu Thần… vì em, phải cắt đi một quả thận, ảnh hưởng đến sức khỏe cả quãng đời về sau của anh ấy… vì một mình em mà phải hy sinh nhiều người thật như vậy sao…”



“Nhưng, em sẽ không đồng ý tiếp nhận phẫu thuật đâu… Chị, bất luận chị nói cái
gì… em đều… tuyệt đối không… tiếp nhận phẫu thuật…”






Từ sáng sớm tinh mơ đến lúc tối mịt, Doãn Hạ Mạt cứ run bần bật, hôn mê
trong cơn sốt cao, gương mặt cô nhợt nhạt, hàng mi đen nhánh, cô như đứa trẻ run rẩy giãy giụa mà không ai giúp được, hình như cũng chẳng còn tí sức lực nào nữa, hình như sự tuyệt vọng đã khiến cô hoàn toàn buông
xuôi…”

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

Âu Thần đã ở bên Doãn Hạ Mạt từng phút từng giây, bỗng nghe được câu nói
rất rõ ràng này, anh liền chộp lấy đôi tay nóng ran run bần bật của cô.
Nỗi đau xiết nơi đáy mắt tối sẫm, nhìn dáng vẻ cô mê sảng đau đớn khổ
sở, nỗi lo sợ tính mạng cô có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào cứ như từng
đợt sóng thần dồn dập xoáy mạnh vào lồng ngực khiến anh