
ết chết ba tôi. Thật xin lỗi.
Tôi đi đến hộc bàn bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng mở ra một ngăn kéo cầm
lấy khẩu súng mini ở bên trong. Hàn Phong đã từng nói rất tin tưởng tôi, hắn nói tôi không bao giờ phản bội hắn nên hắn đã để súng ở đây rồi
chính giờ phút này, người mà hắn một mực tin tưởng lại chĩa súng thẳng
vào người hắn không chút do dự.
Tôi đi chầm chậm đến, hai tay nắm chặt khẩu súng mồ hôi liên tục ứa ra. Cười? Hắn là đang cười hay sao? Không lẽ....
Thật sự là vậy rồi, đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía tôi rồi lại nhìn đến
cây súng tôi cầm trên tay mà nở ra một nụ cười bàng bạt.
- Giết tôi à? - Giọng nói trầm thấp vang lên, đúng chất âm độ. ( ý JenRee là lạnh đúng âm độ c, quá mức lạnh lẽo. )
- Phải. Tôi...tôi phải giết anh. - Tôi run rẩy nói, mang theo một tia hoảng sợ khi hắn nhìn trực diện về phía tôi.
- Em nghĩ giết được tôi không? - Hàn Phong vẫn giữ nguyên tư thế, nhếch nhẹ môi nhìn tôi khinh thường.
- Được. - Tôi nắm chặt hơn khẩu súng trong tay.
- Không thể nào.
Trong khi tôi còn chưa nhìn thấy gì thì Hàn Phong đã đến được chỗ tôi, đứng
phía sau mà kìm hãm tôi trong vòng tay hắn, khẩu súng rơi bộp xuống đất.
- Buông tôi ra. - Tôi hét toáng lên, chân không ngừng đạp đá.
- Nói, sao em muốn giết tôi? - Hàn Phong vẫn giữ chặt phía sau tôi, hơi
thở lạnh lẽo phả vào lỗ tai tôi, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.
- Anh là hung thủ giết người, anh là người giết ba của tôi. - Tôi thổng khổ hét lên, sự thật này tôi cũng không muốn nhắc đến.
- Ba em là ai? - Tôi nhìn thấy hắn nhíu mày.
- Ba tôi là Trần Trọng Lâm, là người mà do anh dựng nên chuyện tai nạn
ngoài ý muốn để che giấu hành vi ghê tởm của mình. - Tôi bất lực hét
lên, nước mắt được dịp rơi lã chã xuống cánh tay rắn chắc của hắn, một
cái nhíu mày thoáng qua.
- Hắn ta đáng chết. - Hàn Phong lạnh lùng nói, gương mặt không chút cảm xúc như là đang làm chuyện quang minh chính đại.
- Anh có còn là con người không hả? - Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay hắn , tôi không muốn trả thù để phải đối diện với hắn nữa, một con
người máu lạnh đến đáng sợ. Tôi bây giờ muốn đi, muốn rời xa nơi này.
- Em muốn giết tôi, tôi còn chưa xử lí em. - Hàn Phong tức tối hét lên giận dữ.
- Anh giết chết tôi luôn đi, giết chết tôi luôn đi đồ ma quỷ. - Tôi gào lên bất lực.
- Không thể, tôi phải ngày ngày hành hạ em để cho em muốn chết cũng không dễ, muốn sống cũng không xong, như vậy không phải rất tuyệt sao? - Hàn
Phong thì thầm bên tai tôi, nở một nụ cười đầy sức hút.
Con dao gọt hoa quả ngay bên bàn, tôi vội vàng vùng vằng để đi đến đó. Sau
khi nắm chắc con dao trong tay tôi tức giận nghiến răng.
- Là do anh ép tôi.
Tôi vung dao đâm một cái vào cánh tay rắn chắc của hắn, máu không ngừng
tuôn ra lai láng. Sức tôi mạnh đến nỗi cả con dao đều đâm sâu vào, tôi
không còn biết nghĩ gì nữa hai tay đầy máu mà chạy đi
Máu đỏ tươi nhuộm đầy áo sơ mi màu trắng của Hàn Phong, hắn không thể ngờ là cô lại có thể đâm hắn như thế, khuỵu xuống nền gỗ, vết thương không làm hắn đau mà ngược lại cô lại làm hắn đau lòng gấp bội lần, không ngờ đúng là không ngờ mà. Mi tâm nhíu chặt lại, hắn gắng gượng đứng lên dùng một tay đầy máu gọi điện cho Anh Luân,
- Mau đến giúp tôi. - Giọng nói khàn khàn vì mất sức.
- Cậu sao thế? - Anh Luân vội vàng quên đi cơn buồn ngủ mà hỏi Hàn Phong, giọng nói của hắn cho thấy hắn không được ổn.
- Mau đến nhà tôi, phòng Uyển Nhi. - Hàn Phong nhăn mặt, hơi thở đầy mệt nhọc môi tím tái lại vì mất quá nhiều máu.
- Sao cậu lại bị thế? - Anh Luân mặc vội chiếc áo sơ mi vào chạy nhanh xuống gara lấy đại một chiếc xe mà phóng đến nhà Hàn Phong.
- Tôi bị dao đâm, tôi mất rất nhiều máu. - Hàn Phong nhìn máu đang rỉ ra từ vết thương thì cau mày lại, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn.
- Cậu khoan hãy rút dao, sơ cứu trước chờ tôi đến. Cúp máy đây.
Hàn Phong ngắt điện thoại, dùng một tay mở cánh cửa tủ ra lấy chiếc hộp y tế ở bên trong từ từ sơ cứu. Cũng may là hắn đã từng học qua một lớp sơ cứu dù đã lâu nhưng ngược lại nhớ rõ là đằng khác. Cũng may mắn có thể dùng được vào lúc này.
Sau một lúc chật vật cuối cùng cũng tạm coi là ổn, máu không chảy nữa lúc đó hắn mới nằm vật ra giường cho Anh Luân đến. Dao cũng cắm ngay đó theo lời dặn của Anh Luân. Đôi mắt nhắm hờ, mồ hôi tuôn ra thành dòng như suối khiến hắn mất rất nhiều sức, thật sự rất mệt.
Chỉ trong chốc lát Anh Luân đã có mặt tại tòa thành, liền đến nơi của Hàn Phong. Thấy hắn ta nhăn nhó khổ sở, là bạn thân anh cũng không vui vẻ gì.
Vội đi đến sơ cứu lại vết thương cho hắn, Anh Luân hỏi:
- Là ai làm cậu ra nông nỗi này hả?
Hàn Phong không muốn trả lời im lặng không đáp.
- Hừ, tôi biết người đó là ai rồi. Sao Uyển Nhi lại làm cậu bị thương? - Anh Luân lấy ra con dao, Hàn Phong nhăn mặt chịu đau cũng khô