Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327820

Bình chọn: 9.00/10/782 lượt.

n lại. Bàn tay to lớn đã nắm chặt thành quyền. Ánh mắt đau lòng buồn bã nhìn tôi, nhiều nỗi xúc cảm dâng lên khiến tôi khó mà hình dung cho được.

Tôi vừa dứt đến lời cuối của bài hát thì cùng lúc đó tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi mỉm cười sung sướng đôi mắt long lanh:

- Cảm ơn mọi người. Cảm ơn sự có mặt của mọi người đã đến tham gia buổi họp báo của chúng tôi.

Sau khi mọi người đã ra về hết thì lúc này Hàn Phong kéo john lại, đôi mắt đen sắc lạnh xoáy thẳng vào mắt anh ta:

- Bài hát này là ai đã đưa cho cô ấy?

John hoảng sợ khi thấy hắn như vậy, anh ta lắp bắp nói:

- Tôi...tôi không biết.

Hắn bước đến Anie, dùng đôi mắt sắc lạnh lúc nảy nhìn cô, khiến cô run lên cằm cặp:

- Tôi...tôi cũng không biết. Hay tổng giám đốc trực tiếp hỏi cô ấy đi.

Cô ta kéo tôi đến chắn ngay trước mặt hắn. Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén đến đáng sợ, tôi như nằm trọn vào tầm mắt thâm thúy của hắn:

- Tôi chỉ là tình cờ nghe được.

Khuôn mặt Hàn Phong sao lại phiếm đau, sao tôi lại có thể nhìn ra sự đau đớn toát ra trong đôi mắt như ngàn băng của hắn? Hắn nhướn mày, khẽ nheo mắt:

- Tình cờ?

- Phải. Là do tôi nghe được trong lúc đang đi dạo, tôi thấy hay nên viết lời cho bài hát này. Có gì không ổn sao?

- Bài hát này không được cho ra mắt, hủy bỏ đi.

Hàn Phong với ngữ khí bình thản rồi bỏ đi. Tôi nhăn mày, bài hát lần này thực sự làm tôi cảm thấy thích thú, tại sao lại phải hủy bỏ? Nếu như hắn thực sự muốn hảy hảy bỏ bài hát này thì tôi làm sao ăn nói với người đó đây...

.......*********........

- Vũ cậu còn nhớ bài hát mà năm đó Thiên Băng đã hát cho tôi nghe không?

Hàn pHong ngồi trên chiếc ghế dài, khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, giọng nói sắc lạnh.

Vũ nghiêm khuôn mặt lại, sắc thái rất biểu cảm:

- Ý anh là bài hát hôm nay Uyển Nhi đã hát sao?

- Phải.

Vũ cau mày nhìn hắn, giọng nói có phần khó hiểu:

- Tại sao Uyển Nhi lại có thể biết được bài hát này?

Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh năm đó...

- Phong à, anh lại bận việc à?

- Phải.

- Em muốn đi đâu đó một thời gian, anh đừng đi tìm em

- Em muốn rời khỏi anh sao?

- Phải.

- Em không được đi.

- Tại sao?

- Vì em là của anh.

- Nhưng đến bây giờ ngay cả một lời yêu thương anh cũng chưa từng nói cho em, suốt ngày anh không ở cạnh em không cho em cảm giác an toàn.

- Những gì anh làm cho em chưa đủ sao?

- Em muốn một lời hứa.

- Anh đã nói là em không được đi cho dù có chết cũng phải ở bên anh.

Hàn Phong khẽ run lên, Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt sắc lại:

- Cậu có tin được rằng cô ấy chỉ là tình cờ nghe hay không?

- Không thể nào, bài hát này Thiên Băng lấy tình cảnh năm đó ra mà viết lên ca khúc thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết được. Bài hát này chưa một lần được công bố.

- Đó chính là vấn đề. Thiên Băng đã chết cách đây 8 năm thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết . Nhưng không ngoại trừ khả năng... cô ta giả chết để đánh lừa chúng ta.

- Có thể là như thế, có cần điều tra không anh?

- Điều tra cho tôi, tôi muốn mọi chuyện phải rõ ràng, cho dù cô ấy đã chết thì cũng mang xương cốt về đây cho tôi.

hàn Phong mỉm cười lạnh lùng, 2 tay hắn nắm chặt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đậm chất quỷ thần.

..................*****************.................

- Chú Đông Âu à, tổng giám đốc không cho bài hát này vào album của cháu.

- Vậy sao? Thế thì tại sao lai không cho vào? - Chú Đông Âu mỉm cười hỏi, trên mặt không có chút gì là biểu cảm.

- Cháu không biết chỉ hỏi ai là người đưa cho cháu bài hát này thôi.

Chú Đông Âu uống một ngụm cafe rồi thong thả nói:

- Cháu cỏ thể năn nỉ được không? Nhưng tuyệt nhiên đừng để cho tổng giám đốc biết chú là người đưa bài hát này cho cháu.

- Vâng cháu sẽ cố gắng năn nỉ. Nhưng chú ơi, ai là người sáng tác ra bài hát này thế ạ?

Chú Đông Âu mỉm cười, đôi mắt hướng về phía xa xăm.

- Bài hát này là do một người bạn mà chú rất yêu quý đã viết nên. Ở bài hát này cô gái ấy đã gửi gắm vào biết bao tâm tư tình cảm của mình. Cô ấy giống như một chú chim nhỏ vì quá tò mò quá yêu thường mặt trời nên đã đến gần anh ta nhưng cũng chính vì thế mà tự hủy hoại bản thân mình, bị chính mặt trời thiêu đốt.

Chú Đông Âu ngừng một chút, chợt nhận thấy mình lỡ lời nên vội lấp liếm:

- À, chú xin lỗi.

Thiêu đốt? Tự hủy hoại bản thân? Là gì thế nhỉ, sao trông chú ấy lại đau khổ đến thế? Tôi nhìn chú ấy rồi nói:

- KHông sao đâu chú.

- Thôi chú tạm biệt cháu. Chú có việc nên về trước đây, chào cháu.

- À chào chú.

Nói rồi, tôi và chú ấy hai người hai hướng. Trong đầu tôi không ngừng s


Insane