
chuyện khác. Được không anh?
- Được!
Nói rồi, anh vòng tay đỡ Trúc Diệp nằm ngay ngắn, sau đó cũng tiến đến
áp sát cơ thể cô. Những âm thanh cơ thể như tiếng lòng thổn thức của ai
đó vang lên trong màn đêm tịch mịch!
Trúc Diệp đưa tay chắn trước ngực Nam Lâm như để đỡ lấy sự mãnh liệt của anh. Chiếc áo phông của cô đã bị kéo lên quá nửa, vô tình để lộ ra làn
da trắng nõn nà. Chiếc áo lót màu đỏ rực, màu đỏ như một ngọn lửa nóng
bỏng, uốn lượn và ma mị trong đêm tối.
Nam Lâm đưa tay nhẹ nhàng cởi khuy chiếc áo lót ra, vùng ngực đẫy đà của cô được ánh đèn vàng mờ ảo phủ lấy. Như một tấm áo mong manh, xuyên
suốt khiến cho vẻ quyến rũ càng thêm mãnh liệt. Đôi mắt Trúc Diệp không
còn chút lí trí nào nữa, giờ đây nó đang ngập tràn những hình ảnh của
Nam Lâm. Cơ thể cô cũng không còn theo điều khiển của bản thân, cứ nóng
lên từng hồi, từng vùng khi Nam Lâm chạm đến. Đôi tay anh như mạch yêu
thương, cuốn lấy cơ thể cô khiến cô rung động và bồi hồi.
Khi cơ thể của anh áp sát đến cơ thể cô, cô đã muốn hoà tan vào anh. Như thế, cô mới không sợ mất anh nữa.
Trước khi Nam Lâm vào, anh đã ghé sát tai Trúc Diệp thì thầm:
- Cho dù ngày mai có ra sao, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Rồi như một thứ gì đó mỏng manh, thần trí cô tưởng chừng đã bị vỡ nát.
Nỗi thống khổ khi anh đến là một thứ gì đó vừa hạnh phúc mà cũng vừa
tuyệt vọng. Cô chỉ biết nhắm mắt rồi bám chặt vào lưng anh để cùng anh
chìm nổi. Chỉ biết bám chặt lấy anh, giống như đã cùng anh hoà làm một.
Chỉ cần cô còn sống, thì cả đời này cô cũng không rời xa anh.
* * *
Trời tờ mờ sáng, nơi hoang vu hẻo lảnh này vẫn chẳng có gì khác ngoài
tiếng côn trùng rả rích. Có lẽ bọn chúng cũng không biết ánh sáng sắp
sửa tràn đến nơi đây. Trúc Diệp thở nhẹ, cô trở mình rồi vòng tay ôm lấy người con trai bên cạnh. Nhưng dường như, cánh tay cô đã quờ phải một
thứ gì đó hư vô và tuyệt vọng.
Trúc Diệp mở bừng mắt, cô bật người dậy rồi nhìn khoảng trống bên cạnh.
Ngay lập tức, sự hốt hoảng và lo sợ tràn ngập vào thâm tâm cô. Tốc độ
của những cảm giác ấy đến còn nhanh hơn cả ánh sáng.
Trúc Diệp vội vàng mặc quần áo, cô chạy đến bên bàn lấy điện thoại và gọi cho Nam Lâm.
Thời gian như ngừng như trôi, không hề rõ ràng khiến tâm trí con người
càng thêm rối bời. Thứ duy nhất mà Trúc Diệp nghe được từ loa của điện
thoại chính là tiếng tút dài.
Giây phút đó, cô cảm thấy những thứ kinh khủng nhất - cô đơn, tuyệt
vọng... đang đâm thẳng vào hồn cô. Khiến cho cô không thể đứng vững mà
chờ anh bắt lấy, như bắt lấy hi vọng và hạnh phúc cuối cùng còn sót lại
trong cô.
Trúc Diệp bật khóc, nước mắt chen chúc nhau rồi rớt rơi. Nước mắt nhiều
cũng không thể giải quyết được gì, bước chân anh vẫn cứ rời xa cô.
Rời xa như chưa bao giờ đến.
Cô cầu xin, anh đừng là một cơn gió!
Nếu anh là gió, cô cũng chỉ là kẻ để anh lướt qua. Gió không có trung
tâm, gió sẽ không vì một chút lưu luyến, cản trở mà dừng lại. Gió - là
một thứ vô tình! Và cô, là kẻ si tình đáng thương!
Tại sao anh ấy lại như vậy? Đêm hôm qua, anh ấy vẫn còn rất bình thường
cơ mà? Chẳng lẽ con người ta có thể thay đổi chỉ sau một đêm thôi sao?
Mọi thứ tình cảm dồn nén đến không thể cất giữ nổi nữa, Trúc Diệp đành để nó trào ra ngoài. Cô hét lên trong sự tuyệt vọng:
- Tại sao lại nói như vậy với em? Xin anh, xin anh đấy! Đừng lấy đi chút hạnh phúc nhỏ bé của em...
Thời gian là vô hạn.
Hạnh phúc là hữu hạn.
Cô đã những tưởng mình đã thực sự nắm bắt được hạnh phúc. Chỉ cần có
anh, cô nhất định sẽ hạnh phúc. Nhưng giờ đây, thứ còn lại trong tay là
gì?
Là thứ gì khiến con người ta đau khổ đến tuyệt vọng như vậy?
Tình yêu sao?
Một lúc sau, khi tiếng khóc của Trúc Diệp vẫn còn nức nở. Âm thanh đau
khổ hoà cùng tiếng râm ran cô độc của như muốn cắt màn đêm ra làm nghìn
mảnh của côn trùng. Thì điện thoại Trúc Diệp khẽ rung. Là Nam Lâm
Giống như một người bị ngã xuống biển, trong lúc tuyệt vọng lại nhìn
thấy một chiếc phao. Nhưng để lấy chiếc phao đó, cần phải vượt qua một
khoảng cách nữa. Lúc ấy mới có thể nắm chắc trong tay sự sống.
- Anh Nam Lâm...
Còn chưa nói xong thì Nam Lâm đã lên tiếng:
- Tin anh, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc.
- Đừng - dường như đã cảm nhận được một sự bất an, Trúc Diệp gào lên.
- Trúc Diệp, nhất định, nhất định anh sẽ quay về. Chờ anh.
- Vậy nếu anh không thể trở về bên em nữa thì sao?
-...
Vẻ im lặng của anh như đang thiêu đốt trái tim Trúc Diệp. Bỏng rát và đớn đau.
- Lúc đó,...anh vẫn sẽ yêu em!
Sau đó, tiếng tút dài như những nỗi thê lương và đau khổ. Cứ kéo dài mãi, vang mãi trong thâm tâm Trúc Diệp.
Anh ấy, có phải đã đi thật rồi không?
Bỏ rơi cô giữa muôn trùng những khổ đau vô hình nhưng lại khiến con
người ta chết đi sống lại. Cảm giác đó, còn hơn cả