
tâm tư nào đang được anh giấu kín? Cô cố gắng nhìn, cố gắng đọc
lấy, bắt lấy từng tia sáng ánh lên rồi lại vụt tắt trong đôi mắt...Như
ánh sao băng vụt qua, những gì ta nắm bắt lại chỉ là một hình ảnh lấp
lánh trong tâm trí. Muốn nó hiện lại để nắm bắt kĩ hơn quả thật là rất
khó.
- Anh sao vậy?
Nam Lâm không trả lời Trúc Diệp ngay, anh kéo cô vào lòng rồi hơi gục
xuống mái tóc cô. Một hương thơm dịu êm lan toả khiến lòng anh chợt thấy thanh thản lạ kì. Đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy lòng bình yên như
vậy. Phải chi cô cứ mãi bên cạnh anh như thế này thì tốt biết mấy!
- Đừng hỏi anh những câu như vậy! Trong tình cảnh này, anh lúc nào cũng
là một kẻ không bình thường. Biết đâu, một ngày nào đó, kẻ không bình
thường này sẽ chẳng còn ở trước mặt em để cho em hỏi nữa.
Trúc Diệp giẫy nhẹ người, nhưng cô không có ý vùng ra khỏi lòng anh. Cô gắt:
- Anh nói gở!
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra, em cũng biết anh là con người tiêu cực
còn gì! Ngày mai, nếu như anh bị bắt. Em sẽ bị liên lụy đó, em chịu sao?
Trúc Diệp không nói gì, mái tóc cọ nhẹ vào cằm anh. Hình như là cô đã gật đầu.
Nam Lâm thở dài, tay anh lần đến bàn tay cô và nắm chặt lấy nó:
- Có những lúc ta không thể cứ một mình quyết định được đâu.
Trúc Diệp ngồi thằng dậy, cô quay người để đối diện với anh. Đôi mắt mở to kiên nghị, lời nói rõ ràng mà êm đềm:
- Chính vì em không thể quyết định cho nên em mới cần có anh. Nam Lâm,
có những chuyện anh không hiểu đâu. Xin anh! Đừng tự nhận lấy mọi đau
khổ về mình. Em biết, em biết anh không thể ôm hết những đau khổ đó mà - Ngừng lại một chút rồi Trúc Diệp lại khẽ nói - Nếu ngày mai anh bị bắt. Nếu ngày mai em thoát tội. Nếu ngày mai...Có lẽ sẽ còn rất nhiều cái
"ngày mai" nữa. Nhưng tại sao anh không nói "nếu ngày mai, anh và em sẽ
cùng ở bên nhau, dù chết cũng không xa rời"?
Nam Lâm hơi lặng người. Câu nói của Trúc Diệp như đang nghiền nát những
lí trí còn sót lại trong anh. Có phải anh đã quá ích kỉ rồi không? Có
phải anh là thằng kém cỏi, không biết hi vọng cho ngày mai? Thực sự, anh không dám nghĩ nhiều. Anh không dám đối mặt. Anh chỉ là kẻ ngang bướng
đang cô rãy chết mà thôi!
- Anh...có lẽ em nói đúng. Nhưng anh chưa bao giờ dám hi vọng vào tương lai của chúng ta.
Trúc Diệp gần như hét lên, khoé mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe:
- Vậy tại sao lại đưa em theo?
- Vì anh không muốn làm một kẻ cao thượng. Vì anh không muốn nhìn thấy
em đau khổ. Vì anh không muốn em cứ đứng ở nơi đó chờ đợi anh. Anh thà
làm một kẻ ích kỉ còn hơn.
Không gian sau những âm thanh nặng nề bỗng chốc trở lại vẻ yên lặng
nguyên thuỷ. Hai người cứ đối diện nhìn nhau, giống như đang nhìn vào
cuộc đời và số phận nhau. Phải nhìn bao nhiêu lâu thì mới thấu hiểu hết
tâm tư đối phương? Phải mất bao nhiêu lâu thì mới có thể cùng nhau đi
đến hết con đường này?
Đời người ngắn.
Con đường dài.
Thời gian vẫn cứ vô tình trôi!
Cuối cùng, Trúc Diệp thở dài. Cô ngả người vào lòng Nam Lâm, để mái tóc
mình mệt mỏi loà xoà trên ngực anh, cùng với nhịp thở và con tim anh
trôi nổi theo từng cảm xúc. Tiếng nói cô nhỏ bé nhưng anh vẫn nghe thấy, dường như những lời nói này chỉ dành riêng cho anh thôi. Ngay cả những
sự vật và không gian im ắng nơi đây cũng không có quyền được biết:
- Cho dù có phải chết, thì em cũng sẽ theo anh.
Câu nói này như làm sáng bừng tất cả. Nơi u mê tăm tối nhất trong Nam
Lâm cũng bị ánh sáng tràn ngập và ngự trị. Một cảm xúc nhẹ nhàng, êm đềm và ấm áp cứ chảy trôi trong tâm hồn và cõi lòng tưởng đã chai sận đi
rồi. Như saumột giấc ngủ đông, xuân về khiến tất cả bừng tỉnh và tràn
trề hạnh phúc.
Nam Lâm thở nhẹ và nói:
- Anh sẽ không để em phải chết đâu. Nhất định em sẽ hạnh phúc!
Thốt nhiên, chuông điện thoại reo vang khiến không gian yên lặng giữa
hai người như một tấm thuỷ tinh bị đập vỡ. Nam Lâm nhìn màn hình điện
thoại, đôi mày anh hơi cau lại. Rồi anh quay sang Trúc Diệp nói:
- Thanh Phú gọi!
Trúc Diệp cảm thấy một luồng bất an xâm nhập khiến trái tim run lên một nhịp. Cô nhanh tay giữ anh lại rồi nói vội:
- Đừng nghe, xin anh đừng nghe!
Nam Lâm nhìn đôi mắt diễm lệ của cô, nhìn khuôn mặt thanh tú đã in hằn
trong trái tim anh. Những tình cảm như một ngọn hồng thuỷ dâng cao rồi
đánh tràn tất cả. Nam Lâm mím môi, anh lặng người một lúc. Sau đó gật
đầu:
- Được, anh không nghe, em...
Còn chưa nói hết thì Trúc Diệp kéo anh lại rồi áp lên môi anh một nụ hôn nóng bỏng. Theo lực kéo đó, cả cơ thể của Nam Lâm cũng đổ xuống theo.
Nhưng anh đã nhanh nhẹn đưa tay ra chống lấy khiến người anh không đè
lên Trúc Diệp. Khi môi Nam Lâm rời môi cô, đôi mắt của cô vẫn chẳng chút trốn tránh. Từng ánh dịu dàng xuyên thẳng vào những nơi đau buồn nhất
trong anh. Nam Lâm run run gọi khẽ:
- Trúc Diệp!
- Đừng nói gì cả, khoảng thời gian này, chúng mình đừng nghĩ đến