
c
rằng chỉ cần đứng đây thêm 1 lúc nữa thôi hiện thực ấy sẽ xảy ra. Chính
vì vậy mà mím chặt môi, cô đá cái huỵch vào chân anh rồi vùng vằng bỏ
lên phòng:
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết… tiệt…..
Anh dù đang nhăn nhó nhưng trk cái bộ dạng khi tức giận ấy của Thiên Di, Quân càng thấy hứng thú, anh nói với theo:
- Em đừng **** thề, ko tốt cho con đâu.
Rồi khập khễnh đi xuống dưới nhà trườm nước đá.
Lại nói về Tuấn, cái ngày anh biết Thiên Di có thai, bầu trời trong anh gần như sụp đổ. Anh ko nghĩ mình còn hy vọng. Mà thực chất ngay từ đầu, tình yêu này của anh cũng đã vốn là vô vọng rồi. Anh đã quá ảo tưởng và sống trong si mê quá lâu khiến bản thân bị hút sâu vào vòng xoáy ấy.
Lúc tỉnh dậy dứt ra thì thân xác đã quá mệt mỏi rồi. Thiên Di đã trở về
bên Quân, trở về nơi vốn thuộc về cô. Có thể người trong cuộc đang mờ
mắt nhưng anh lại nhìn thấy rõ, họ luôn nghĩ về nhau, họ trở thành những thói quen của nhau mà ko người nào chối bỏ đk. Tuấn biết ngoài anh ra
Huyền Thư cũng nhận rõ đk cái sự thật hiển nhiên này nhưng chỉ có điều
cô ko đủ mạnh mẽ bằng anh, ko đủ lý trí bằng anh để chấp nhận nó mà
thôi.
Tuấn sẽ ra đi, anh muốn đi khi vết thương chưa hằn sâu thành
những vết sẹo. Chi nhánh nước ngoài đang cần giám đốc mới, anh sẽ nhận.
Anh sẽ lấy khoảng cách địa lý bù vào khoảng cách trái tim mình. Mong
rằng ngày trở về anh sẽ ko đau khi nhìn thấy cô bên người khác. Nhất là
khi người đó lại là bạn anh.
Ngày mọi người tiễn anh đi, Thiên Di cũng đến. Cái bắt tay tạm biệt với Quân, Tuấn đã ghé sát tai bạn mà nói:
- Cố giữ nàng nhé.
Rồi anh lại chìm vào dòng người trong sân bay đông đúc này. Nhìn bóng
cô từ xa cứ nhỏ dần, mái tóc tung bay như những chân trời đang gợn sóng:
- Tạm biệt em cánh chim trời của tôi.- Anh khẽ thì thào.
Một góc nhỏ nào đó ở sân bay
Hoài Phương đứng lặng im nhìn Tuấn ra đi. Cô hiểu rồi một ngày mình
cũng phải như thế. Cô ko thể tranh giành anh với Thiên Di, vốn ko thể.
Thậm chí tư cách sánh ngang cũng ko có. Quân đã từng là của cô, là của
Huyền Thư này. Cô cũng có thể có đk hạnh phúc như thế, kết hôn và có con với anh. Nhưng tất cả đã sụp đổ, là cô đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô, ra
xa cô. Anh quay về bên cô chẳng qua chỉ vì lưu luyến chút tình cũ, chẳng qua là nỗi nhớ lâu ngày ko gặp lại mà lầm tưởng là còn yêu. Trái tim
anh rồi cũng sẽ nhận ra sai lầm đó.
Trong khi cô cố gắng làm tất cả để níu kéo anh thì người con gái đó chỉ cần đứng đó đẩy anh ra xa mà
như thôi thúc anh chạy lại. Giống như hai người vốn đã đk buộc sẵn vào 2 đầu 1 sợi dây tơ đỏ, dù thế nào họ cũng sẽ ở bên nhau.
Biết là sẽ rất đau khổ nhưng thời gian ko còn, cô đã quyết sẽ dứt khoát mối tình này.
Sau cuộc gặp chóng vánh với Huyền Thư trưa nay Quân ngồi bần thần, không phải anh ngạc nhiên vì Thư nói lời chia tay mà anh ngạc nhiên với chính những cảm xúc của mình. Anh đã nghĩ nếu Huyền Thư ra đi 1 lần nữa anh
sẽ ko thể sống tiếp đk nhưng Quân đã lầm, ko ngờ khi lời chia tay đk nói ra trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thanh thản. Trầm mặc 1 lúc lâu, Anh khẽ đưa mắt sang nhìn Thiên Di đang đứng bên cạnh gọt hoa
quả, liếc nhanh xuống bụng cô, bây giờ đã có thể nhìn rõ hơn trk. Đến
lúc này anh phải công nhận rằng cô đã chiếm lĩnh một ví trí nào đó trong trái tim anh. Quân ko rõ tình cảm đó xuất phát từ tình yêu hay sự trách nhiệm. Nhưng dù xuất phát từ đâu thì anh cũng ko mong cái ngày cô dời
xa anh sẽ đến, còn cả con anh, Quân muốn nhìn thấy nó, muốn nắm tay nó,
muốn ôm nó thật nhiều.
Đứng cạnh anh từ nãy tới giờ tuy ko nói
nhưng cô cảm nhận đk có ánh nhìn đang thiêu đốt ở đâu đó. Dừng tay lại
nhìn xung quanh. Là từ anh, anh cứ thần người ra nhìn chăm chăm vào bụng cô. Thiên Di thấy mất tự nhiên vì điều đó:
- Anh !
Quân giật mình khi nghe Thiên Di gọi như thế
- Anh đừng nhìn chằm chằm vào bụng em như thế. Em ko thích.- cô nhăn mặt lại
- Ak, tôi xin lỗi.- anh bối rối
Bỗng nhiên Thiên Di bật cười lớn. Lúc trk anh vẫn hay xưng em – tôi, cô thấy ko sao nhưng lần này quả thật là buồn cười. Cái thứ nhất mặt anh
bây giờ như người đi đại hội bị phát giác ngủ gật, cái thứ hai, ngữ điệu này thật giống ông giáo sư khoa cô khi nói sai trk sinh viên. Điệu dạng bối rối y như vậy. Cô vẫn ôm bụng cười khiến anh ko thể ko tò mò
- Tôi nói gì sai sao.?
- Ko…….- Thiên Di cố nhịn cười.- Chỉ là… cách xưng hô của anh khiến em nghĩ đến mấy ông thầy đầu hói ở đại học.
Quân bây giờ mới té ngửa, cô đang so sánh anh với mấy lão đầu hói, mắt cận.
- Nếu ko thích thì tôi ak ko, anh sẽ đổi.
Thiên Di bây giờ mới có thể ổn định, k cười lớn nữa nhưng vẫn tủm tỉm
- Câu cửa miệng của anh: Tuỳ thôi.- Cô nháy mắt tinh nghịch rồi đẩy đĩa táo về phía anh.
Sau bữa trưa Thiên Di buồn ngủ kinh khủng, cô leo lên giường vùi mình
trong đống chăn gối. Từ ngày có bầu cô mới biết thế nào là ngủ trưa.
Nh